Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 73: Tam biêt

Chương 73: Tam biêtChương 73: Tam biêt
Chương 73: Tạm biệt
Các thú nhân Hùng Điểu không biết vì sao tộc trưởng lại muốn đi tới vùng sương mù, nhưng không dám phản kháng. Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, nhóm Hùng Điểu quyết định lên đường, tộc trưởng Hùng Điểu không quan tâm đến các thú nhân tộc khác, chẳng thèm hỏi han, cứ thế mang tộc của mình rời đi.
Đột nhiên có một thú nhân thuộc tộc Mã Điểu lên tiếng: "Tộc trưởng xin dừng bước.
Tộc trưởng Hùng Điểu quay đầu nhìn.
Thú nhân ấy khá gây gò, mặt mày hốc hác, trong ánh mắt đong đầy nỗi buồn.
"Có chuyện gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Thú nhân đó hơi e dè, lát sau mới mở miệng: "Ngài có thể mang chúng tôi đi cùng không?” Tộc trưởng Hùng Điểu đáp lại hắn: "Vì sao chúng tôi phải mang mấy người đi? Mấy người là tộc nhân của chúng tôi sao?"
Lời này khiến thú nhân sửng sốt, hắn cúi găm mặt không nói gì thêm. Hùng Điểu không có trách nhiệm nào với Mã Điểu, họ không có quyền yêu cầu điều gì từ phía đó.
Một thú nhân Mã Điểu khác lên tiếng: "Nếu chúng tôi gia nhập vào tộc của ngài, ngài có thể mang chúng tôi đi không?”
Các thú nhân có mặt trong hang động sửng sốt, đề nghị này quá khác thường, nếu là trước kia, khi các bộ lạc bình yên, thú nhân nói ra lời này chắc chắn bị khắc ấn Tà thần và đuổi cổ khỏi bộ lạc. Nhưng bây giờ, trong tình cảnh này, lời của hắn lại rất hợp lý, thậm chí còn đem tới cơ hội sống sót cho các thú nhân cùng tộc.
Khóe môi tộc trưởng Hùng Điểu cong nhẹ lên, hắn hỏi lại lân nữa: "Mấy người sẵn sàng bỏ đi cội nguồn mà theo chân chúng tôi sao?"
Lời này nhấn chìm các thú nhân Mã Điểu vào hầm băng, nào ai muốn đánh mất cội nguồn, nhưng vì sự sống, vì tương lai gìn giữ dấu vết của tộc Mã Điểu, các thú nhân yếu ớt không còn người câm đầu chống đỡ chỉ đành cắn răng đồng ý.
Chín thú nhân quỳ rạp xuống dưới chân tộc trưởng Hùng Điểu, hô vang: "Ra mắt tộc trưởng."
Một câu này chính thức tước đi tư cách thú nhân Mã Điểu của họ, từ nay tuy hình thú khác loài nhưng họ sẽ phải tự xưng mình là thú nhân Hùng Điểu, nghe và làm theo lệnh của tộc trưởng Hùng Điểu, tuyệt không bao giờ được nhắc đến tên của Mã Điểu lần nào nữa.
Tộc trưởng Hùng Điểu vô cùng hài lòng, trải qua một trận tai họa, giờ đây tộc nhân của bọn họ quá ít, có kẻ chủ động đầu quân dưới trướng sao có thể ngại nhiều.
Tộc trưởng tươi cười nói: "Đứng lên đi, từ giờ hãy nhớ mấy người là thú nhân của tộc Hùng Điểu."
"Vâng thưa tộc trưởng, bọn họ đồng thanh đáp."
Tộc trưởng Miêu Điểu nhíu mày nhìn chín thú nhân, hắn rất muốn đi theo Hùng Điểu, nhưng không nỡ bỏ đi danh tộc của mình.
Tộc trưởng Hùng Điểu mang người rời đi. Chờ họ đi rôi, tộc trưởng Miêu Điểu liền lén mang thú nhân của mình đi theo sau.
Các thú nhân trong tộc không vui vì hành động lấm lét này của tộc trưởng. Bọn họ vẫn đi theo nhưng trong lòng ngập tràn thất vọng và chán ghét với vị lãnh đạo chẳng có tí gan dạ nào. ...
Công tác chuẩn bị đã xong, ngày khởi hành được ấn định là sáng hôm sau. Hôm nay là ngày cuối cùng nhóm Thái Linh ở lại vùng đất này, cũng là ngày bình yên cuối cùng. Ngày mai chỉ cần ra khơi nguy hiểm không biết tên sẽ kéo đến, mạng sống của họ không còn năm trong tay họ.
Chấp nhận thực tế, chấp nhận chuyến đi, chấp nhận những nguy hiểm không tên, ngược lại càng khiến các thú nhân thoải mái hơn. Thay vì lo lắng, đau buồn đêm đó họ tận tình dùng một bữa tốt thật thịnh soạn, tâm sự với nhau những chuyện chưa từng nói, còn kể nhau nghe về ước mơ của mình.
Đa số đều mơ: Một nơi để về, một người bạn đời và những đứa con thơ thuộc về họ.
Thái Linh nghĩ lại bản thân khi còn ở Trái Đất, trong những ngày mạng sống treo trên mành chỉ, cô từng mơ có được một nơi bình yên, ăn no và ngủ thật ngon. Khi ấy giấc đó là thứ xa xỉ, giờ đây mơ ước của các thú nhân cũng giống vậy, đơn giản nhưng rất xa xỉ. Thái Linh mong trong tương lai mơ ước này không còn xa xỉ' với họ và họ sẽ có những ước mơ lớn hơn, mạnh mẽ hơn.
Gió thổi vào từ biển mát lạnh, bóng đêm bao trùm khắp nơi, chỉ quanh đống lửa mới nhìn rõ cảnh vật, phóng mắt ra xa chỉ toàn tối tăm, đặc biệt là biển cả - tối vô cùng, tối đến độ không nhìn thấy được gì.
Thái Linh đăm chiêu nhìn vào màn đêm, thử tưởng tượng vê đêm ngày mai, liệu họ sẽ ở trên thuyên lênh đênh trên biển, hay là chôn mình dưới lòng nước lạnh lẽo.
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cô. Nhìn qua đó chính là Ưng Phan, hắn như hiểu được nỗi lòng cô, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, câu trả lời sớm muộn gì cũng tới, đoán trước chỉ thêm mệt mỏi."
Thái Linh gật đầu đồng ý với quan điểm này, nhưng khốn thay đã là con người có đầu óc và sự suy tính thì không tránh khỏi lo lắng tâm phào thế này.
Thái Linh quyết định hỏi chuyện Ưng Phan để xóa tan lo lắng bất an trong lòng: "Nếu chúng ta tìm được vùng đất mới anh sẽ làm gì?”
"Định cư, xây nhà, và... Hắn nhìn cô, đôi mắt xanh nhạt đây ý khiến người đối diện khó hiểu.
Thái Linh hối: 'Và gì nữa, đừng ấp úng như thế chứ?”
Ưng Phan vẫn duy trì tư thế nhìn cô, giọng nói ấm áp: "Tìm một người bạn đời, cùng cô ấy xây dựng gia đình."
Đột nhiên hai má Thái Linh có hơi nóng, trong câu vừa rồi Ưng Phan không nhắc đến tên cô, cũng chẳng ngụ ý gì, vậy mà không hiểu sao Thái Linh lại có cảm giác hắn đang nói với cô, muốn cô gia nhập vào gia đình của hắn. Thái Linh quay mặt đi, vô thức chạm lên mắt mình, ở đó có sẹo, rất xấu xí. Hành động này là thói quen trước kia của chủ nhân cơ thể này, lâu lắm rồi cô không chạm lên vết sẹo, hôm nay tự nhiên lại sờ tới. Thái Linh thấy kỳ kỳ, trong khoảng thời gian tay chạm vào mặt, cô dường như mất khống chết với cơ thể. May mắn chỉ là thoáng qua nên Thái Linh cũng không lo lắng nghĩ quá sâu.
Cô len lén liếc Ưng Phan rồi đáp: "Vậy à, vậy chúc anh thành công nhé!"
Ưng Phan nhìn cô mỉm cười."Ừ" âm này vừa trâm bừa thấp, bay vào tai Thái Linh khiến cô tê cả người.
Thái Linh vô thức vuốt tai, tìm chủ đề khác để nói, rồi tranh thủ đi ngủ. Chuyến hành trình ngày mai cần một sức lực tốt, nên giấc ngủ cực kỳ quan trọng.
Một ngày mới lại bắt đầu, tia nắng hôm nay có vẻ ít hơn, trời cũng âm u hơn. Thái Linh dụi mắt nhìn lên, vừa thấy liền biết nguyên nhân ít nắng là do đâu.
Sương mùa đang dày lên, điều này chứng tỏ sức nóng đã tăng, nguy hiểm càng cận kê.
"Đi thôi. Ưng Phan hô lớn.
Thái Linh xốc lại tinh thân đi về phía thuyền gỗ.
Tà Khuyết nhìn lại lần nữa viên đá được cô bé chôn vào cát: "Chị Diễm em điU
Cô bé tiễn biệt xong Diễm, quay lưng xốc túi da thú nhỏ lên chạy nhanh tới chỗ các anh chị.
Nhóm bảy Thú nhân Tà thân cùng nhau bước chân lên con thuyên màu trắng vào một ngày đầy sương mù, đây chính là chuyến đi làm nên lịch sử của thế giới thú nhân, mãi đến sau này khi nhắc về ngày liều mạng ra biển ấy, các thú nhân không khỏi thổn thức vì chính sự liều lĩnh của mình, cũng tự hào vì họ của khi đó, dám đi để rồi để lại cho con cháu cả một quốc gia xinh đẹp, vẻ vang nhất.
Thuyền của họ được nhổ neo và bắt đầu trôi ra xa, trôi vào nơi chưa từng có thú nhân nào dám đặt chân lên.
Nước vỗ vào mạn thuyền, khiến nó tròng trành.
Đất liên đang từ từ mở rộng, sương mù cũng mỏng dần và rồi ánh nắng phủ xuống bao lấy toàn thân họ.
Các thú nhân đứng nghiêm nhìn vùng đất nơi mình được sinh ra đang từ từ cách xa họ, cảm giác lúc này rất khó nói nên lời, nó như thể sinh ly tử biệt, cũng như thể được giải thoát.
Rì rào.
Âm thanh của sóng biển khi ở trên bờ bị tạp âm đất liên quấy nhiễu nghe khá dịu dàng, giờ bỗng trở nên rõ ràng, thanh thoát và mạnh bạo hơn, mùi mặt cũng nồng hơn.
Họ đã ra biển, đã rời xa đất liền.
Bà Bà thở hắt ra một hơi, nói với giọng đầy xúc cảm: "Tạm biệt, chúc ở lại may mắn!"
Bà chúc ai, có lẽ chúc cho những thú nhân bộ lạc bà từng quen biết!
"Tạm biệt!"
Các thú nhân lần lượt nói.
Màu xanh từ từ trôi khỏi tâm mắt, chỉ còn nắng, gió, nước biển và bầu trời bao la.
Chuyến hành trình không biết điểm đến của họ diễn ra thật rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận