Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 84: Thú nhân lắm câu hỏi
Chương 84: Thú nhân lắm câu hỏi
Thái Linh cùng với Lạc Nhật nhanh chóng ởi tới vị trí cây nhựa đỏ, đó là một loại cây có lá hệt như cây rau dên ở Trái Đất, chỉ khác là thân của nó là thân gỗ, cao hơn năm mét, lá cũng mọc trên các cành cứng cáp chứ không trực tiếp vươn ra giữa thân cây như rau dền, bên trên còn có quả nhỏ màu tím đỏ nhìn như quả của cây chè vối khá đẹp mắt.
Lạc Nhật lên tiếng: "Quả của loại cây này rất cứng, đưa đá đập chưa chắc đã vỡ, nên đây chỉ là cây gỗ thông thường trong rừng, y sư của các bộ lạc không xem nó là thảo dược. Cô lấy nhựa của nó bằng cách nào?"
Thái Linh vẫn đang chú tâm đọc hướng dẫn được dị năng của mình cung cấp, nên không nghe câu hỏi của hắn. Lạc Nhật bên cạnh nhìn cô chăm chú, chờ cô trả lời.
May mắn lát sau Thái Linh cũng nghiên cứu xong, cô nói: "Nhựa đỏ được lấy từ trong những quả nhỏ kia."
Lạc Nhật nhướng mày: "Nhưng nó quá cứng."
Cô gật đầu: "Đúng là cứng thật, nhưng vẫn có cách xử lý, đó là ngâm vào nước sôi, để khoảng hai mươi phút sau đó vớt ra ngâm tiếp vào nước lạnh 20 phút, tiếp tục đem ngâm vào nước sôi thêm 20 phút nữa, sau đó lại ngâm tiếp vào nước lạnh 20 phút, chờ quả mềm, lấy ra giã nát sẽ thu được dung dịch màu đỏ bên trong."
"20 phút là gì? Làm sao biết được đã 20 phút?"
Thái Linh quay qua nhìn hắn, Lạc Nhật này rất giống một học sinh, chỉ cân cô nói ra điều gì mới mẻ là hỏi ngay. Thái Linh đang hợp tác với người ta nên cũng không dám chê phiền, tìm cách giải thích dễ hiểu nhất nói:
"20 phút là chỉ thời gian, kiểu như anh hay nói chờ một khoảng thời gian vậy đó. Khoảng thời gian anh nói không có con số cụ thể, còn còn tôi thì có."
"Vậy số là gì?"
Mặt Thái Linh bắt đầu đen, học sinh này có quá nhiêu câu hỏi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ như máu kia cô chỉ đành nuốt những lời khó nghe vào bụng, nói những gì hắn muốn biết.
"Số là một kiểu biểu thị số lượng, ví dụ như tôi và anh, thay vì nói tôi và anh, chúng ta có một và hai, ở đây có hai người." Nói rôi cô ngồi xuống lấy một cành cây, tìm chỗ ít cỏ viết xuống số 2.
"Đây chính là số hai, nó biểu thị cho hai người, hoặc là có hai đồ vật." Cô tận tình chỉ vào thân cây trước mặt đếm từ một đến mười.
Vừa dứt lời Lạc Nhật nói như ra lệnh: "Viết số từ 1 đến 10 lên mặt đất xem nào."
Thái Linh chỉ có thể làm theo, viết từ 1 đến 10.
Lạc Nhật ngồi xuống nghiên cứu trong im lặng. Thấy thời gian đã bị kéo dài quá lâu bởi những chuyện không liên quan, Thái Linh bèn thúc dục lân nữa: "Chúng ta phải đi hái thuốc."
Lạc Nhật đứng lên, gật đầu hỏi: "Giờ cô đi đâu tiếp theo."
"Chúng ta sẽ đi tìm đất đen, nhưng giờ anh phải hái giúp tôi mấy quả này đã.
Tốc độ của thú nhân rất nhanh, khoảng vài phút sau trong tay Lạc Nhật có cả một vùng da thú chứa quả của cây nhựa đỏ. Sau đó hai người tiếp tục lên đường, vì đã kinh qua sự tò mò của Lạc Nhật nên lần này Thái Linh không nhắc tẹo nào tới kiến thức hiện đại, cô tập trung hỏi chuyện về vùng đất này.
Có vẻ như Lạc Nhật cảm kích vì cô đã lựa cho hắn được cái họ hay, còn chỉ dạy cách viết các con số nên cũng giải thích khá tận tình.
Vùng đất này không có tên gọi cụ thể, cũng giống như cánh rừng bên kia, nơi này cũng gọi là rừng, hiện tại có khoảng 20 tộc thú nhân đang sinh sống ở đây, nằm rải rác khắp nơi, trong đó có ba tộc lớn do chiếm giữ được hang động muối mà tạo dựng được danh tiếng lẫn sức mạnh, được các tộc khác kính trọng.
Khác với vùng đất bên kia biển, người dân nơi này chỉ sống trong hang động vào mùa đồng và mưa, mùa hạ nơi này cực kỳ nóng, còn có gió nóng nên đa số sẽ sống ở bên ngoài, dưới các gốc cây lớn.
Hang động nơi này rất nhỏ, chỉ đủ chứa vài ba người, nên các thú nhân có tục đắp hang động bằng đất bùn, họ dựng khung bằng gỗ rồi đắp đất lên, dùng lửa hong khô. Mùa mưa bên ngoài hang đất sẽ được đắp một lớp lá chống thấm nước, để hang không bị trôi đỉ.
Thái Linh im lặng lắng nghe, nơi này có những cái tiến bộ hơn so với các bộ lạc bên kia, chính là biết dùng lửa để hong cho đất khô, đây có lẽ là bước đầu tiên trong quá trình nhà đất ra đời Sau này.
Dựa vào những gì Lạc Nhật cung cấp, cô rất hy vọng nhóm Ưng Phan sẽ được một trong 20 bộ lạc nơi này cứu giúp, như vậy cô mới có cơ hội gặp lại bọn họ.
Ngoài đặc điểm tự nhiên và số lượng bộ lạc, nơi đây còn phải đối mặt với một loại bệnh đó chính là tái da mà cô đã nói, thường xuất hiện vào mùa mưa kéo dài cho hết mùa hạ, nếu thú nhân nào may mắn có thể sống sót đến mùa đông căn bệnh này sẽ tự thuyên giảm.
Mỗi năm vùng đất này mất đi rất nhiều thú nhân, thậm chí còn có bộ lạc bị tuyệt diệt, tất cả đều do căn bệnh quái lạ này gây ra.
Trước kia Nhật Điểu có khoảng 500 thú nhân cả già trẻ lớn bé, nhưng bây giờ chỉ còn lại chưa tới 50 người. Nếu bệnh tái da không được điều trị tận gốc, rất có thể tộc Nhật Điểu sẽ bị diệt vong hoàn toàn, biến mất khỏi mảnh sơn lâm rộng lớn này.
Loại dược liệu cuối cùng Thái Linh cân chính là máu cá vàng, muốn bắt được cá cần phải ra bờ biển. Vị trí có cá vàng Lạc Nhật khá rành, hắn mang cô đi vào một hang động nhỏ sát bờ biển, chỗ này nước biển có chảy vào, lũ cá vàng ưa mát nên thường xuyên bơi vào đây để hưởng thụ.
Vừa đi vào trong cô đã nhìn thấy cả một dòng nước lớn đây ắp cá, thân hình tựa như cá trắm cỏ, vảy màu vàng rực rỡ, trồng vô cùng đẹp.
"Cô muốn mấy con?" Thái Linh vô thức nuốt nước bọt, khi nấy cô chỉ mới ăn chút trái cây chưa được ăn thịt, bụng tưởng đã no giờ nhìn thấy cá liền kháng nghị.
"Bắt tâm chục con đi."
Lạc Nhật khó hiểu nhìn cô: "Sao lại bắt nhiều vậy, chúng ta chỉ lấy máu thôi mà?”
Hai mắt Thái Linh nhìn cá vàng phát sáng, không hề phát hiện ra biểu cảm khác thường của Lạc Nhật: "Đương nhiên bắt về để ăn rồi."
"Không được. Lạc Nhật vội ngăn cản.Những loài động vật dưới biển không thể ăn, quá tanh còn dễ hóc xương, có con cực kỳ đắng, còn một loại nữa thì có độc, ăn vào là chết không nên nghịch dại."
Thái Linh quay đầu nhìn hắn, ở gân biển có thể được xem là ngư dân sao lại không biết cá và các loại hải sản dưới biển có giá trị dinh dưỡng lẫn kinh tế cao thế nào, mấy người này đúng là hoang phí của trời ban cho.
Thái Linh thở dài nói: "Tôi biết cách ăn, anh chỉ cần bắt cho tôi là được."
Lạc Nhật cương quyết: "Không được, cô còn phải chữa bệnh cho các tộc nhân của chúng tôi, ăn động vật dưới biển chết mất thì sao."
Thái Linh hơi muốn nổi cáu, cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh nói lại: "Tôi biết cách ăn, nên sẽ không sao, giúp tôi bắt đi."
Nếu ở đây có dụng cụ cô đã không cân phải nhờ hắn giúp mình bắt cá. Lạc Nhật thấy không lay chuyển được cô chỉ đành giúp cô bắt mười con còn hăm dọa: "Nếu cô chết vì ăn động vật dưới biển cũng đừng trách sao chúng tôi không cưu mang em gái cô.'
Thái Linh thở dài nhìn hắn, thay vì đáp tiếp vấn đề hắn đang nói cô lại nhắc: "Động vật dưới biển, có tên gọi đàng hoàng, là cá, đừng gọi chung như thế, lân sau nhớ nha."
Nói rôi cô xách mười con cá to béo mập tung tăng đi ra ngoài, trong đầu không ngừng nhớ lại các món ngon làm từ cá. Trong rừng cây ở nơi này, các loại quả kết hợp nấu với cá có khá nhiều, không biết có thể dùng không.
Phía sau Lạc Nhật híp đôi mắt đỏ lại nhìn cô, không mấy vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận