Bị Xem Là Tà Thần Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 96: Rời đi

Chương 96: Rời điChương 96: Rời đi
Chương 96: Rời đi
Kim là một trong số những thú nhân rất may mắn khi rơi vào tay Ngọc, cô nàng là giống cái Bích Ngư bất thường. Về sức mạnh cô gần như đứng đầu trong tất cả các giống cái, nhưng cũng là kẻ lười đi tìm bạn lữ nhất. Niêm yêu thích của cô là những thứ phát sáng tựa như ánh mặt trời, mà xung quanh vùng biển này hiếm có thú nhân nào có được sắc vàng rực rỡ như thế, cho đến khi cô nhìn thấy Kim, mái tóc màu vàng lấp lánh, khi ở dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn. Chính mái tóc này đã khiến cô quyết tâm đoạn Kim về tay.
Khác với hội chị em lấy người về là xóa trí nhớ này nọ, Ngọc thì khác cô rất tôn trọng thú nhân của mình, trước khi xóa ký ức còn hỏi Kim:
"Anh có muốn bị xóa ký ức không?”
Kim lúc đó vô cùng sửng sốt, bản thân hắn không thể đánh bại được Ngọc, nên chẳng thể ngăn cô làm điều cô muốn, nào ngờ cô lại hỏi ý hắn.
Sau khi Kim được cô đưa về rạn san hô riêng, Ngọc không kiêm chế các hoạt động của hắn, thậm chí còn đấu với hắn hai trận, lúc thì trong hình thú khi thì ở hình người, nhưng lần nào hắn cũng thua.
Sau khi đấu xong ngoài việc ghét bỏ vì cô bắt hắn ra, Kim còn có một chút tôn trọng dành cho Ngọc. Ngoài Thái Linh giống cái đầu tiên hắn dành sự tôn trọng vì sự khôn ngoan, thì Ngọc chính là người thứ hai, nhưng là tôn trọng sức mạnh của cô.
Khi nghe Ngọc hỏi hắn khá ngạc nhiên rôi đáp một cách hùng hồn: "Đương nhiên tôi không muốn mất đi trí nhớ của mình, ở trong đó chất chứa những niềm vui nỗi đau và cả ước mơ, mất nó rồi thì cuộc đời này tôi còn lại gì, xem như phế. Đặc biệt nếu cô khiến tôi quên đi những người bạn của mình, thì thà giết chết tôi còn hơn."
Nghe hắn nói những lời kỳ lạ, Ngọc liền hỏi: "Ước mơ là gì? Bạn bè là gì?"
Sống bao nhiêu năm, Ngọc đều chỉ hành động theo luật và thói quen của bộ lạc, cô nào biết những thứ đó.
Kim thì ngược lại, hắn từng bị xua đuổi, bị ghét bỏ, thậm chí có lần đã nghĩ tới cái chết, nhưng từ khi gặp Ưng Phan, rồi đến Thái Linh, hắn đã thành một con người khác, chạm đến những thứ không tưởng, sở hữu những điều mà đến cả thú nhân bình thường cũng không có.
Hắn hào hứng nói: "Ước mơ chính là điêu mà chúng ta mong muốn, để có thể hoàn thành nó chúng ta nguyện lao vào nguy hiểm, tới những nơi mà chúng ta chưa từng đi...
Rồi hắn hào hứng kể lại cuộc hành trình vượt biển đây mạo hiểm của mình, kể cho Ngọc nghe, hắn cũng được dịp khoe khoang.
Nghe Kim kể Ngọc có cảm giác cuộc đời của mình thật nhạt nhẽo, cứ ăn ngủ, rồi lại đi kiếm thú nhân cho chị em giao phối, sau đó sinh một giống cái giống các cô rồi chết đi. Sau khi cô chết, giống cái ấy lại tiếp tục kế thừa nhiệm vụ và bắt đầu một vòng tuần hoàn y hệt người mẹ đã mất của mình, cuộc đời như vậy đáng sống sao?
Cô rất muốn được một lần như Kim, liều mạng làm những điều mà bản thân chưa từng thử, băng qua biển lớn với thứ được gọi là thuyền, chiến đấu hết mình để bảo vệ đồng bạn.
Còn bạn nữa, đó là mối quan hệ như thế nào, mà qua miệng của Kim cô có cảm giác còn trân quý hơn cả mối quan hệ chị em trong tộc các cô.
Cô cũng muốn có bạn, cũng muốn được thực hiện những điều chưa từng làm. Cô nói với Kim: "Vậy tôi sẽ bảo vệ anh, không xóa ký ức của anh. Nhưng tôi có điều kiện, nếu đến một ngày anh rời đi hãy mang tôi theo.'
Kim khá bất ngờ vì Ngọc lại đề nghị như thế, hắn hơi lưỡng lự vì sợ mang cô theo lúc gặp lại các thú nhân trong nhóm họ sẽ không vui, nhưng nghĩ tới bản chất lương thiện của mỗi người trong nhóm, Kim lại tin tưởng họ sẽ chấp nhận Ngọc, nếu cô nàng phóng khoáng và thoải mái như họ, nên cũng đồng ý.
Cứ tưởng sau khi có được sự giúp đỡ của Ngọc thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ, nhưng không, các giống cái nơi này có ý thức địa bàn rất cao, rạn san hô của người nào người nấy đều được canh phòng rất cẩn thận, không phải giống cái thân thiết tuyệt đối không được đặt chân lên.
Đã thế Ngọc còn là giống cái bị cả bộ lạc ghẻ lạnh, ghét bỏ và không dám động vào, nên suốt bao ngày qua cô chẳng tài nào lên được đảo của mấy giống cái khác để tìm người. Riết rồi Kim cũng thấy lo, e là việc cứu các anh em của mình sẽ kéo dài.
Cho đến hôm nay Ưng Phan tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Ưng Phan, Kim đã thấm nhuân được câu nói, làm gì cũng nên dựa vào bản thân trước, rồi mới tới việc nhờ vả người khác.
Hắn đã quá phụ thuộc vào Ngọc, nên mới không tìm được anh em của mình, trong khi bản thân còn không bị xóa trí nhớ, thật xấu hổ.
Khi biết Ngọc khác loài không có chung suy nghĩ như các giống cái Bích Ngư khác, Ưng Phan không vội đưa ra quyết định mang cô ta theo hay hợp tác.
Hắn thận trọng hỏi: "Cô đi theo chúng tôi chẳng khác nào phản bội lại bộ lạc, cô không sợ một lần rời đi này cô sẽ bị trục xuất luôn sao?"
Ngọc ung dung đáp: "Bản thân tôi ở đây sớm muộn gì cũng bị trục xuất vì cái tội cố chấp không sinh con, nên đi theo các anh cũng chỉ có kết cục như thế thôi, lại còn đỡ bơ vơ."
Trục xuất vì không sinh con, chỉ có một mình lang thang ngoài biển lớn, ngược lại đi cùng nhóm Kim, cô sẽ có bạn. Bạn bè đó, cô đây đang muốn trải nghiệm cảm giác có bạn, sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Ưng Phan nói tiếp: "Chúng tôi là thú nhân trên cạn, cô ở dưới nước lên bờ quá lâu làm sao cô sống?"
Ngọc đáp: "Đừng lo, mỗi ngày tôi chỉ cân ngâm mình một giờ trong nước là đủ sức để duy trì các hoạt động trên cạn.”
Hai mắt Ngọc phát sáng, nhìn điệu bộ của cô ta thì chuyến này chắc chắn nhóm Ưng Phan không thể không mang theo cô.
Ưng Phan ngẫm nghĩ, hiện tại thuyền của họ không còn, những rạn san hô thì nằm giữa biển, họ cũng chẳng rành vùng đất liên gân đây nhất là nơi nào, rất cần một sự hợp tác, vừa hay có Ngọc ở đây, hợp tác với cô ta cũng không tệ. Nhưng Ưng Phan hơi đề phòng, trong thâm tâm hắn, hiếm có thú nhân nào dám phản bội bộ lạc của mình, nên đây rất có thể là một kế sách tạm thời để chờ tóm gọn cả nhóm bọn họ của Ngọc.
"Được, chúng tôi sẽ mang theo cô, nhưng cô phải chỉ đường cho chúng tôi vào đất liên."
Ngọc sảng khoái đồng ý.Nơi có thể đi vào đất liên gân nhất là xuất phát từ rạn san hô bỏ hoang. Từ vị trí đó bơi khoảng tâm một giờ sẽ tới con đường giữa hồ nước. men theo con đường đó sẽ vào được đất liên. Nhưng vị trí đất liên nơi ấy có hơi xấu, toàn lũ thú vật nguy hiểm, mấy người có muốn đi không?”
Chỉ cần có đường vào đất liền, nguy hiểm mấy nhóm Ưng Phan cũng chịu.
Cả bọn đồng thanh gật đầu.
Ngọc hưng phấn nói: "Nếu vậy thì nhân lúc trời chưa sáng chúng ta đi thôi. Hôm nay bọn họ mới bắt được một đám thú nhân mới, nên chắc chắn sẽ lơ là cảnh giác, đi lúc này là tốt nhất."
Ưng Phan nhíu mày khó xử: "Nếu vậy chúng ta phải quay lại rạn san hô bỏ hoang sao?"
Ngọc gật đầu: "Đương nhiên, từ đó bơi đi là thích hợp nhất, còn ở các rạn san hô khác vừa xa vừa dễ bị lạc phương hướng.”
Ưng Phan không quên nhóm thú nhân Mã Điểu đang ở đó, nếu bây giờ quay lại thì nên làm gì với nhóm thú nhân đó đây. Thấy Ưng Phan lưỡng lự, Kim tưởng Ưng Phan chưa hoàn toàn tin tưởng Ngọc, nên lên tiếng: "Thủ lĩnh thử tin Ngọc đi, cô ấy không lừa chúng ta đâu."
Ngọc giật mình, phát hiện ra nãy giờ cô nói thế mà bọn họ vẫn không tin mình. Ngọc đột nhiên hóa hình ngay trên cạn, đuôi không trụ được cơ thể nên cô ngã xuống đất.
Kim rất lo lắng chạy tới đỡ cô dậy hỏi han: “Sao lại hóa hình trên cạn?”
Ngọc không trả lời hắn, tàn nhẫn với chính bản thân, xé ra một góc vây cá. Máu bắn ra theo vây thấm vào đất và cỏ bên dưới, mặt cô tái mét, cánh tay run run đưa vây cá qua cho Ứng Phan, đau đớn nói: "Vây là sinh mạng của chúng Bích Ngư, mất đi phần vây này khả năng bơi và chiến đấu của tôi sẽ rất yếu, muốn phục hồi cần chờ đến hai tháng sau. Anh cầm vây này đi, nếu như tôi gây chuyện hại đến các anh chỉ cần dùng máu trong vây này rảy lên mặt tôi, khi ấy kỹ năng ma mị sẽ mất tác dụng trong một thời gian dài, ít nhất là bảy ngày. Đây chính là bí mật của tộc Bích Ngư, tôi đã giao nó cho mọi người rồi, giờ có thể tin tưởng tôi chưa?"
Ưng Phan hơi do dự cầm lấy vây cá màu xanh, máu nhỏ to tong từ vị trí tiếp nối giữa vây và cơ thể, việc nhổ vây chẳng khác gì nhổ lông trên cơ thể, rất đau, một thú nhân dám làm điều này với chính mình đã đủ chứng minh thành ý của hắn.
Ưng Phan gật đầu, chấp nhận tin tưởng Ngọc.
Thật ra vấn đề hắn lo là những thú nhân ở rạn san hô bỏ hoang, chứ không liên quan đến Ngọc, nào ngờ lại có được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Ngọc hóa đuôi vê hai chân, phần bàn chân trái đang có máu chảy, cô dựa vào người Kim nói thêm: "Vây của mỗi giống cái chỉ có tác dụng hủy đi khả năng ma mị của từng giống cái đó thôi, không có tác dụng với người khác.
Ưng Phan gật đầu rồi hỏi thêm: "Cô biết nơi giam giữ các giống cái đi cùng chúng tôi chứ?”
Ngọc lắc đầu: "Khi Uyển mang mọi người về, đã không có giống cái nào, rất có thể họ bị nước cuốn đi rồi."
Ưng Phan nghe xong càng thêm lo lắng, nếu như họ có mệnh hệ gì chắc hắn sẽ tự dăn vặt suốt đời.
Ngọc bất ngờ nói thêm một câu: "Nếu may mắn rất có thể các giống cái anh đang tìm đã dạt vào bờ, nơi mà chúng ta sẽ tới.
Hai mắt Ưng Phan sáng lên, nếu được như thế thì quá tốt. Hắn ra hiệu cho mọi người cùng đi.
Khi này ở phương đông sắc vàng cam bắt đầu xuất hiện, báo hiệu ngày mới tới, không đi nhanh rất có thể tất cả sẽ quay lại điểm xuất phát ban đầu, bị đem về rạn san hô riêng hoặc là tệ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận