Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo
Biên Niên Sử Narnia 2, Sư Tử, Phù Thủy Và Cái Tủ Áo - Chương 01: Lucy bước vào tủ quần áo
Biên niên sử về Narnia viết về một thế giới tưởng tượng, những phép màu
và một thế giới song song cùng tồn tại với thế giới của chúng ta. Biên niên
sử về Narnia dựng nên một thế giới tưởng tượng, kỳ ảo nhưng có những cơ
sở của hiện thực - điểm khác biệt với Harry Potter. Biên niên sử về Narnia
là một tác phẩm hư cấu có giá trị nghệ thuật cao trên nhiều phương diện:
Một tác phẩm có cấu trúc cân đối, hoàn chỉnh, tính tư tưởng quán xuyến từ
đầu đến cuối ; là tinh thần đấu tranh cho chính nghĩa, cho con người, đặc
biệt là một tình yêu thiên nhiên, hoà mình với thiên nhiên, coi cỏ cây hoa lá,
muông thú cũng có tính bản thiện và có nhu cầu được cộng sinh trong thế
giới của muôn loài và cho muôn loài. Một tư tưởng rất nhân bản và đang
được nhân loại đề cao. Bộ sách giúp bạn đọc có ý thức tốt hơn về môi
trường thiên nhiên cũng như môi trường văn hoá. Và đặc biệt có thể nhìn
cuộc đời với một đôi mắt “ngây thơ” hơn.
Tác phẩm hấp dẫn nhờ một cốt truyện cổ điển, có mâu thuẫn, cao trào và
giải quyết mâu thuẫn, thể hiện một trí tưởng tượng rất cao, mang dấu ấn của
cá tính sáng tạo của nhà văn. Từ tập 1 đến tập 7, thế giới tưởng tượng được
xây dựng và phát triển một cách vừa khác biệt vừa nhất quán với toàn bộ và
theo cấp độ tăng tiến, khiến người đọc đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên
khác với những hình tượng độc đáo, kỳ thú không hề bị lặp lại.
Tác phẩm đưa ra một hệ thống nhân vật phong phú, có cá tính : không có
nhân vật nào lẫn với nhân vật nào, dù là con vật hay con người đều có
những nét đặc biệt đáng ghi nhớ. Lối giải quyết mâu thuẫn của tác giả, tự
nhiên, không gượng ép và đặc biệt là nhẹ nhàng, thoải mái không gây nên
những cảnh quá dữ dội có thể ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ.
Theo bình chọn của tạp chí Big Reader : Biên niên sử về Narnia có tên
trong danh sách 21 cuốn sách được độc giả Anh yêu thích nhất trong danh
sách 100 tiểu thuyết thế giới.
Bộ truyện được chuyển thể sang tác phẩm điện ảnh trở thành là bộ phim ăn
khách của thế kỷ 21.
Chương 01: Lucy bước vào tủ quần áo!
Đã từng có bốn đứa trẻ tên là Peter, Susan, Edmund và Lucy. Câu chuyện
này kể về một chuyện đã xảy ra với chúng trong thời gian chúng bị đưa đi
khỏi London để tránh những trận công kích. Chúng sơ tán đến nhà một giáo
sư già sống ở trung tâm đất nước, cách ga xe lửa gần nhất 10 dặm và cách
bưu điện 2 dặm. Ông không có vợ con và sống trong một tòa nhà rộng
mênh mông với một bà quản gia tên là Macready và ba người giúp việc.
Tên họ là Iry, Margaret và Betty nhưng họ không xuất hiện trong chuyện
này nhiều. Giáo sư tuổi đã già, rất già, tóc râu bờm xờm, bạc trắng cả trên
mặt lẫn trên đầu và bọn trẻ đem lòng quý mến ông ngay lập tức. Nhưng vào
cái buổi tối đầu tiên, khi ông đứng chờ đón chúng ở cửa trước, trông ông lạ
đến nỗi Lucy cảm thấy hơi sờ sợ, còn Edmund thì lại
buồn cười và nó phải giả tảng là đang hỉ mũi để che giấu điều này.
Ngay sau khi chúc giáo sư ngủ ngon, bọn trẻ lên lầu ngủ đêm đầu tiên
và bọn con trai đã kéo sang phòng con gái để tán chuyện.
- Chúng ta đã đi đến nơi đến chốn. – Peter nói.- Mọi chuyện rồi sẽ tuyệt
lắm đấy! Chà chà, ông già này sẽ để cho chúng ta muốn làm gì tùy thích.
- Em nghĩ đấy là một ông già đáng mến!- Susan nói.
- Ồ, đừng giở cái giọng ấy ra đi!- Edmund nói, nó đang mệt mà lại phải
giả vờ là không mệt, điều này bao giờ cũng khiến nó trở nên cáu bẳn, khó
chịu.- Đừng có tiếp tục cái kiểu ăn nói như thế.
- Như thế là thế nào? – Susan hỏi.- Dù sao thì cũng đến giờ em đi ngủ
rồi đấy.
- Cứ làm như mẹ người ta ấy, Edmund dấm dẳn. – Chị là cái thớ gì mà
bảo tôi đi ngủ? Chị đi ngủ đi!
- Cả mấy anh em mình cùng đi ngủ không hơn sao?- Lucy hỏi.- Chắc
chắn là lại cãi vã nếu chúng ta tiếp tục nói chuyện theo kiểu này.
- Không, khoan hãy đi ngủ.- Peter nói.- Để anh bảo cho các em biết, đây
là một kiểu gia đình không có ai để ý đến việc chúng ta làm đâu. Dù sao họ
cũng không nghe thấy chúng ta đâu. Từ đây đi xuống phòng ăn cũng mất
đến mười phút cùng với đủ loại cầu thang và hành lang.
- Có tiếng động gì vậy?- Lucy giật mình lên tiếng. Đó là ngôi nhà lớn
hơn bất cứ căn nhà nào mà nó đã thấy và ý nghĩ về tất cả những hành lang
dài dằng dặc cùng một dãy các cánh cửa dẫn vào những căn phòng trống
trải khiến nó cảm thấy hơn rờn rợn.
- Chỉ là một con chim thôi, đồ ngốc,- Edmund nói.
- Đó là một con cú, - Peter nói. – Đấy là một nơi tuyệt vời dành cho
chim chóc. Anh đi ngủ đây. Anh nói thế đấy, hãy mở một cuộc thám hiểm
nơi này vào sáng ngày mai. Các em có thể tìm thấy bất cứ cái gì ở một nơi
như thế này. Có nhìn thấy những dãy núi trên đường chúng ta đi đến không?
Còn những cánh rừng nữa? Có thể có đại bàng. Có thể có hươu đực. Sẽ có
cả chim ưng nữa.
- Và con lửng! – Lucy reo lên.
- Cáo!- Edmund đế thêm.
- Và thỏ nữa!- Susan nói.
Nhưng sáng hôm sau chỉ có một cơn mưa dai dẳng, xám xịt làm thành
một bức màn dày và khi nhìn qua cửa sổ bạn chẳng nhìn thấy núi, cũng
chẳng nhìn thấy rừng cây thậm chí cả dòng suối chảy qua vườn cũng không.
- Trời thế này thì không tạnh nổi đâu.- Edmund nói.
Bọn trẻ vừa ăn điểm tâm với giáo sư xong và đang ở trên lầu trong một
căn phòng rộng dành cho chúng – một căn phòng dài, trần thấp có hai cửa
sổ nhìn về một hướng và hai cửa sổ nhìn về một hướng khác.
- Đừng có làu bàu nữa, Edmund. – Susan nói.- Chị dám cả mười ăn một
rằng nó sẽ tạnh trong vòng một giờ hoặc hơn một chút. Dù sao thì chúng ta
còn may mắn chán. Ở đây còn có radio và rất nhiều sách.
- Không phải dành cho anh,- Peter nói,- anh đang định khám phá ngôi
nhà đây.
Thế là cuộc phiêu lưu bắt đầu. Đấy là một kiểu nhà dường như bạn
không bao giờ khám phá hết và nó chứa toàn những yếu tố bất ngờ. Mấy
cánh cửa đầu tiên mà chúng mở ra chỉ dẫn đến những căn phòng ngủ bỏ
trống và chỉ cần liếc mắt qua cũng hiểu những căn phòng này sinh ra là để
có chức năng ấy, nhưng chẳng mấy chốc bốn anh em đã đi đến một phòng
rất dài treo tranh. Ở đấy chúng phát hiện ra một bộ sưu tập áo giáp, tiếp đó
là một căn phòng toàn màu xanh với một chiếc đàn harp kê ở một góc
phòng.
Sau đó chúng đi xuống ba bậc rồi bước lên năm bậc vào một phòng nhỏ
trên lầu. Phòng có cửa mở ra hành lang khác, từ đó dẫn đến một dãy phòng
thông nhau, phòng nào cũng đầy ắp sách – hầu hết là sách cổ, có nhiều cuốn
to hơn cả một cuốn Kinh Thánh trong nhà thờ nữa. Chẳng bao lâu sau
chúng đứng ngoài hành lang nhìn vào một căn phòng thật trống trải có một
tủ áo lớn thuộc loại tủ gương. Chẳng có gì trong căn phòng nếu không kể
một chai màu xanh xỉn đặt trên bệ cửa sổ.
- Chẳng có gì ở đây hết. – Peter nói và cả bọn ra đi, chỉ trừ Lucy.
Con bé ở lại vì nó nghĩ kể cũng đáng mở cửa cái tủ áo này mặc dù nó
cảm thấy gần như chắc chắn cửa tủ sẽ khóa. Nhưng trước sự ngạc nhiên của
nó, cửa tủ dễ dàng mở ra và hai viên băng phiến lăn xuống sàn.
Nhìn vào trong tủ nó thấy có treo vài chiếc áo khoác – hầu hết là những
chiếc áo khoác dài bằng lông thú. Chẳng có gì làm cho Lucy thích thú hơn
việc ngửi và sờ vào những trang phục may bằng lông thú. Nó lập tức chui
vào trong tủ, đứng giữa đám quần áo lông, cọ mặt vào từng cái. Tất nhiên là
nó để cửa tủ mở vì nó biết rằng chỉ có đại ngốc mới nhốt mình vào bên
trong bất cứ cái tủ nào. Khi đã bước thêm một hai bước, nó thấy một lớp
quần áo khác treo ở dãy bên trong. Trong này đen tối như mực, nó phải đưa
tay ra quờ quạng phía trước vì sợ lại làm cho trán mình sưng u lên một cục
nếu đâm đầu vào tấm ván phía sau tủ áo. Nó bước thêm một bước – rồi hai
hoặc ba bước nữa – bao giờ cũng chắc mẩm sẽ chạm tay vào tấm gỗ mặt
sau lưng tủ. Nhưng ngạc nhiên làm sao, phía trước mặt nó vẫn trống trơn.
- Đây hẳn là một cái tủ khổng lồ. – Lucy thầm nghĩ, dấn thêm mấy bước
nữa, đưa tay ra trước gạt lớp vải mềm mại sang một bên để lấy lối đi. Chợt
nó thấy có vật gì lạo xạo dưới chân.
- Không biết đấy có phải là mấy con mối không? – Nó nghĩ, cúi xuống
lấy tay sờ sờ dưới chân. Nhưng thay vì sờ phải lớp gỗ nhẵn bóng ở dưới đáy
tủ áo nó lại thấy một vật gì ươn ướt, tơi như bột và lạnh ngắt. – Quái lạ
thật.- Nó buột miệng rồi tiếp tục bước thêm một vài bước nữa.
Vài giây sau nó thấy một vật gì cọ vào mặt mình; tay nó không còn
chạm phải những chiếc áo lông mềm mại nữa mà là một cái gì cứng, thô ráp
và thậm chí sắc nhọn như cái gai.
- Sao vật này giống như một cành cây vậy?- Lucy kêu lên, chợt nó nhìn
thấy ánh sáng trước mặt, không phải chỉ cách vài phần như nó mường
tượng về tấm ván lưng tủ áo mà cách nó một quãng khá xa. Một vật gì lạnh
và mềm rơi xuống người nó.
Chỉ một phút sau nó thấy rõ mình đang đứng giữa rừng trong một đêm
tối trời, lớp tuyết xốp dưới chân và những bông tuyết bay lả tả trong không
trung. Lucy cảm thấy hơi sờ sợ, đồng thời nó cũng rất tò mò và có cái gì
như là kích thích nữa. Nó liếc nhìn ra sau và kia sau những thân cây đen
đen nó vẫn có thể nhìn thấy lối đi dẫn vào cái tủ áo và thậm chí còn thoáng
thấy căn phòng trống trải mà nó vừa đi ra. Tất nhiên nó còn nghĩ đến việc
để cửa ngỏ bởi vì sẽ là ngu xuẩn lắm lắm nếu nhốt mình vào bên trong một
tủ áo. Có vẻ như ánh ngày vẫn còn bảng lảng đâu đây.
“Mình vẫn có thể quay lại nếu như có gì không ổn”, Lucy thầm nhủ. Nó
bước về phía trước, tuyết kêu lạo xạo dưới chân và nó cứ thế đi qua rừng
cây về phía có nguồn ánh sáng. Khoảng mười phút sau nó đi đến một nơi có
cái cột đèn. Trong lúc nó đứng đấy ngắm nghía cái cột đèn, tự hỏi làm sao
lại có một cái cột đèn mọc lên ở giữa rừng và phải làm gì tiếp theo thì nó
nghe có tiếng bước chân lẹp xẹp đi đến gần và chẳng bao lâu sau một người
hình dáng kỳ lạ bước ra sau một khóm cây rừng, đi vào vùng được ánh đèn
chiếu sáng. Người này chỉ nhỉnh hơn Lucy một chút, tay cầm một chiếc dù
phủ đầy tuyết trắng. Nửa người phần trên của ông giống người nhưng đôi
chân thì lại giống chân dê, lông chân đen như mun, bóng mướt và thay cho
bàn chân là móng vuốt của loài dê. Ông ta cũng có đuôi nhưng thoạt tiên
Lucy không nhìn thấy bởi vì nó được kẹp gọn gàng bằng cánh tay đang cầm
dù, vì không muốn để cái đuôi bị kéo lê trong tuyết. Ông quấn một chiếc
khăn phu la đỏ quanh cổ và nước da của ông cũng có màu hung đỏ. Người
đàn ông này có một khuôn mặt nhỏ dễ mến nhưng ngộ nghĩnh với một
chòm râu nhọn và một mái tóc quăn loăn xoăn ở hai bên thái dương. Một
tay ông, như tôi đã tả, cầm một cây dù, tay còn lại cầm mấy bịch giấy đựng
hàng màu nâu. Với những gói giấy ấy và trong không gian mờ mờ tuyết
trắng có vẻ như ông vừa đi mua quà Noel về. Đó là một vị thần rừng nửa
người nửa dê. Và khi nhìn thấy Lucy, ông giật mình làm rơi tất cả những
gói đồ xuống đất.
- Trời cao phù hộ cho tôi! - Thần rừng kêu lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận