Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 113: Vô Cấu Ngọc!

Chương 113: Vô Cấu Ngọc!
Tuy nhiên Lục Huyền lại cảm nhận được một luồng sức mạnh dâng trào, cực kỳ hăng hái muốn tiến về phía trước bên trong thân thể nhỏ yếu của chúng. Loại cảm giác này lập tức gây ảnh hưởng, như truyền cho người ta một loại sức sống mãnh liệt, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Lục Huyền dò xét một vòng linh điền, xác nhận tất cả linh thực đều ở tình trạng tốt, đang định trở về trong phòng lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn đi tới mở cửa, lập tức trông thấy thiếu niên tên là Dư Kiệt, đang cầm một cái bình ngọc màu trắng trong tay.
"Lục tiền bối, ta tới đây đưa cho ngài máu của Bích Thủy Mãng." Thiếu niên tái nhợt nhìn thấy Lục Huyền thì mỉm cười nói, để lộ ra hàm răng bén nhọn trong miệng.
"Vất vả cho ngươi rồi, mời vào." Lục Huyền dẫn thiếu niên đi vào đình viện.
Đột nhiên một bóng đen rơi xuống trước mặt thiếu niên, Đạp Vân Linh Miêu dùng con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm vào cổ của Dư Kiệt, lại từ từ đi lượn vòng quanh người cậu bé.
Đột nhiên bộ y phục trên người thiếu niên nọ phồng lên, một con rắn lớn màu xanh lục lập tức chui ra từ trong khe hở giữa phần cổ và y phục, cái đầu nó di chuyển theo động tác của Đạp Vân Linh Miêu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng xì xì đe dọa.
"Tránh sang một bên cho ta nào."
Ban đầu, khi Lục Huyền trông thấy phản ứng của Đạp Vân Linh Miêu, trong lòng còn cho rằng nó đã phát hiện trên người thiếu niên này có tà ma gì rồi, nhưng một lúc sau vẫn không thấy ấu thú linh miêu phát ra tiếng gầm rú thô ráp đặc thù kia, hắn mới yên tâm lại.
Thiếu niên tái nhợt Dư Kiệt cũng kiềm chế con rắn lớn màu xanh lục đang ẩn nấp trong cơ thể mình.
Chờ hai con linh thú yên tĩnh lại, Lục Huyền mới dẫn Dư Kiệt vào trong phòng ngồi.
"Lục tiền bối, đây là nguyên một bình máu của Bích Thủy Mãng, trừ đi trọng lượng của cái bình, thì xà huyết bên trong nhiều hơn một cân chút đỉnh, nhưng giá cả vẫn dựa theo ước định trước đó."
Thiếu niên đưa bình ngọc trong tay cho Lục Huyền. Lục Huyền nhận lấy, nhẹ nhàng lắc lắc một cái, đã nhanh chóng xác nhận được lời của thiếu niên nói là sự thật, đúng là trọng lượng xà huyết bên trong nhiều hơn một cân.
"Được, ta nhận, đây là năm linh thạch còn lại. Chờ phụ thân ngươi lại bắt được một con Bích Thủy Mãng khác, gom góp xà huyết rồi ngươi cầm xà huyết tới đây, ta sẽ giao linh thạch tiếp." Lục Huyền thoả mãn gật đầu, nhẹ nhàng nói với thiếu niên kia.
Dư Kiệt nhận năm viên linh thạch do Lục Huyền đưa đến, đôi mắt vốn đã nhỏ giờ còn cười híp lại thành một đường thẳng. Cậu nhóc cẩn thận giấu năm linh thạch này vào trong y phục, lại cúi đầu cảm ơn Lục Huyền mới rời đi.
Lục Huyền mở nắp bình ra, bên trong có một vũng chất lỏng kỳ lạ với hai màu xanh đỏ xen lẫn vào nhau, thậm chí hắn còn ngửi được một mùi thơm nồng nặc kỳ quái.
Hắn cẩn thận đổ thứ chất lỏng xanh đỏ kia xuống bề mặt Giao Đằng.
Ngay lập tức, Giao Đằng vốn đang khô héo lại như sống lại, nó gắt gao dính chặt lấy luồng chất lỏng hỗn hợp hai màu xanh đỏ đang nhỏ giọt trên sợi dây leo của mình, rồi tham lam hấp thụ.
Chỉ chốc lát sau, trên sợi dây leo đã xuất hiện những đường hoa văn với hai màu xanh đỏ xen kẽ vào nhau, thậm chí còn tản ra một luồng khí tức yêu dã trên lớp nền đen nhánh của Giao Đằng.
"Có Dư gia cung cấp Bích Thủy Mãng huyết, xem ra cuối cùng ta cũng có thể bồi dưỡng Giao Đằng ổn định lâu dài rồi."
Giải quyết xong vấn đề của Giao Đằng, hắn lại đi đến phía trước Xích Vân Tùng, hai quả Xích Vân Tùng cuối cùng đã thành thục.
Hai quả tùng, một quả có phẩm chất thượng đẳng, một quả có phẩm chất hoàn mỹ. Đây cũng là quả tùng có phẩm chất hoàn mỹ duy nhất trong năm quả Xích Vân Tùng kết trái đợt này.
Hai quầng sáng trắng xuất hiện ở vị trí Lục Huyền hái hạt tùng, ánh sáng không ngừng lóe lên, vô số những chiếc lá kim mảnh khảnh không thể che giấu được sự tồn tại của nó. Lục Huyền nhẹ nhàng nhặt quầng sáng màu trắng đầu tiên, cũng là quầng sáng rơi ra từ quả có phẩm chất thượng đẳng.
"Thu hoạch một quả Xích Vân Tùng, nhận được một quyển 《 Cơ Sở Phù Lục Đại Toàn 》."
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, ngay lập tức hắn đã hiểu sâu sắc hơn về phương thức xử lý tài liệu phù lục và cách vẽ phù văn.
"Một gói kinh nghiệm đã khiến kỹ năng về phù lục cơ sở của ta thăng cấp từ nhập môn đến thuần thục."
Sau khi thu hoạch năm quả tùng Xích Vân Tùng, bên trong quầng sáng đã xuất hiện hai quyển《 Cơ Sở Phù Lục Đại Toàn 》, khiến cho sự hiểu biết của Lục Huyền về hơn chục loại phù lục nhất phẩm cơ sở nhất kia đã tiến thêm một bước.
Nhưng đương nhiên, cả luyện đan lẫn vẽ phù, ở giai đoạn đầu đều tiêu hao rất nhiều linh thạch, tỷ lệ thất bại cực cao, kiểu như chịu mua bán lỗ vốn chỉ để nhận được một ít kinh nghiệm tương quan vậy. Cho nên Lục Huyền không có ý định vội vàng đi tiến hành vẽ phù lục, hắn đợi hấp thu thêm vài gói kinh nghiệm nữa lại nói sau.
Quầng sáng thứ hai chính là quả Xích Vân Tùng có phẩm chất hoàn mỹ, trong lòng Lục Huyền càng mong chờ vào nó hơn.
Một ý niệm hiện lên trong đầu, trên tay hắn lập tức có thêm một khối ngọc phù trong suốt. Thông qua khôi ngọc phù trong suốt này, người ta có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ từng li từng tí một, như thể toàn bộ chúng đã được gắn thêm một tầng bộ lọc, khiến cho bất cứ nơi nào nó đi qua đều trở nên rõ ràng, sáng sủa và sạch sẽ.
"Vô Cấu Ngọc, bảo vật phụ trợ tam phẩm, có thể thanh tâm minh mẫn, ngăn cản tà ma xâm nhập ô nhiễm. Đeo lên người thời gian dài còn có thể đề thăng một chút linh thức cho tu sĩ."
"Bảo vật phụ trợ tam phẩm, Vô Cấu Ngọc..." Lục Huyền vừa cầm miếng ngọc phù trong suốt này vừa lẩm bẩm: "Không ngờ… bên trong quầng sáng xuất hiện từ Xích Vân Tùng nhất phẩm lại có thể mở ra một món bảo vật tam phẩm."
Trong lòng hắn có chút kinh ngạc.
Dù nghe tam phẩm và nhị phẩm không khác nhau là mấy, nhưng trên thực tế, giữa chúng lại có sự khác biệt rất lớn về chất.
Bảo vật nhị phẩm vẫn nằm trong giai đoạn Luyện Khí, chủ yếu dành cho tu sĩ Luyện Khí trung cấp hoặc cao cấp sử dụng. Nhưng tam phẩm đã tiến lên phạm trù Trúc Cơ rồi.
"Có lẽ nhân tố chính là do phẩm chất hoàn mỹ, vì phẩm cấp linh thực càng cao thì linh thực thành thục càng khó thu được phẩm chất hoàn mỹ. Lần này may mắn thật, trong năm quả Xích Vân Tùng thành thục lại có một quả phẩm chất hoàn mỹ." Lục Huyền âm thầm suy đoán.
Mặc dù công năng chủ yếu của Vô Cấu Ngọc tam phẩm là phụ trợ, nhưng giá trị của nó vẫn cực kỳ trân quý. Bởi vì nó có thể đề phòng cũng như ngăn cản tà ma tập kích, chỉ dựa vào một loại chức năng này thôi cũng đủ khiến vô số tu sĩ tranh nhau mua nó đi rồi.
Phải biết rằng, Tu Hành giới này vốn nguy cơ bốn phía, mà những phương thức để đám tà ma kia xâm nhập vào người tu sĩ cũng vô cùng kì quặc, thậm chí còn vô thanh vô tức. Nhưng có Vô Cấu Ngọc này trên người, nó có thể ngăn cản tình huống ấy trên một mức độ nào đó, thậm chí còn có thể chống lại tà ma cấp Quỷ tập kích ô nhiễm.
Huống chi, đeo Vô Cấu Ngọc lâu ngày còn có thể gia tăng linh thức cho tu sĩ.
Mà ngoại trừ lúc đột phá thăng cấp, linh thức có thể tự nhiên tăng trưởng thêm một chút, thì bình thường, có rất ít phương pháp để gia tăng linh thức, nếu có, chúng cũng là những môn công pháp đặc thù cực kỳ hiếm thấy, hoặc đan dược phẩm cấp cao, hay một vài loại thiên tài địa bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận