Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1137: Hội Đấu Giá Kết Thúc!

Chương 1137: Hội Đấu Giá Kết Thúc!Chương 1137: Hội Đấu Giá Kết Thúc!
[Đến một giai đoạn nhất định, linh mộc sẽ lột xuống một lớp vỏ gỗ. Sau khi lột vỏ, phẩm giai của linh mộc sẽ tăng lên, đồng thời năng lực ngăn cách với linh khí cũng như khả năng ẩn nấp tự thân của nó cũng sẽ tăng lên rất nhiều.}
[Trong quá trình lột vỏ gỗ, nó sẽ thu hút một số loại kỳ trùng cao giai trong hư không xâm nhập, cần cẩn thận đề phòng.)
[Lột một tầng Không Thiền Bì tiếp theo, hôm nay mới biết ta là ta.] “Đây là loại linh thực cổ quái gì vậy?” Trong lòng Lục Huyền không nhịn được khẽ nói thầm một câu.
“Linh thực có thể lột da giống như ve sầu, mỗi lần lột đi một lớp vỏ gỗ là phẩm cấp có thể tăng lên, thậm chí còn có khả năng đạt tới cấp bậc thất phẩm. Ừm, có ta ở đây, thất phẩm là chắc rồi.” Hắn cực kỳ tự tin nghĩ thầm.
“Nhưng nói như vậy thực sự không biết mỗi lần nó lột da, ta có thể nhận được một phần thưởng quầng sáng không nhỉ? Đương nhiên lúc ban đầu, nó lột da trở thành linh thực cấp thấp nên có lẽ phần thưởng sẽ không đáng kể gì. Hơn nữa quan trọng nhất là năng lực ẩn nấp của Không Thiền Mộc này rất mạnh, còn có thể che giấu khí tức, thì rất có thể phần thưởng mở ra từ quầng sáng của nó cũng liên quan tới mảng này.” Lục Huyền càng nghĩ càng thấy vừa lòng với hạt linh chủng quái lạ kia.
Có linh chủng Không Thiền Mộc này, hẳn là món Thanh Phù Vũ Y che lấp khí tức, ngăn cách thần thông thuật pháp loại bói toán trên người hắn, có thể thăng cấp rồi. “Đinh đạo hữu, hạt linh chủng này đúng là loại hiếm thấy, với kinh nghiệm từng tiếp xúc cùng vô số linh thực của Lục mỗ cũng không thể phân biệt được chủng loại cụ thể của nó.” Lục Huyền truyền âm nói với Định Khánh Văn, hắn tỏ ra yếu thế như vậy, vừa để che giấu khả năng của mình, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội này để ép giá xuống.
“Đầu là lục phẩm nhưng ngay cả khi thứ này vô cùng hiếm thấy thì hẳn là giá trị của nó vẫn kém xa Tiểu Ngũ Lôi Phù này của ta, đạo hữu ra giá đi.” Đúng là hắn không nói sai, tuy hạt Không Thiền Mộc này có tiềm lực trưởng thành đến thất phẩm, nhưng độ khó để bồi dưỡng nó đến trình độ cực hạn như vậy, lại hoàn toàn không thua kém độ khó để bồi dưỡng một vị tu sĩ tu hành đột phá từ giai đoạn Luyện Khí lên đến cảnh giới Nguyên Anh, mà càng về sau độ khó lại càng tăng lên theo cấp số nhân.
“Mười hai vạn linh thạch hạ phẩm, Lục đạo hữu thấy thế nào?” Định Khánh Văn tính toán một con số có thể đấu giá được Tiểu Ngũ Lôi Phù cùng với số linh thạch trên người mình rồi lên tiếng hỏi dò.
“Với cái giá này hẳn là đã có thể mua được những loại linh chủng lục phẩm quý hiếm nhất rồi. Nhưng Lục mỗ trời sinh đã si mê với các loại linh thực cổ quái, hôm nay vừa vặn lại có duyên với hạt linh chủng này, vậy cứ làm theo lời đạo hữu nói, nếu thành công đấu giá được Tiểu Ngũ Lôi Phù, đạo hữu có thể dùng nó để thế chấp lấy mười hai vạn linh thạch hạ phẩm. Nếu bỏ lỡ Tiểu Ngũ Lôi Phù, Lục mỗ sẽ dùng cái giá đó mua lại hạt linh chủng trong tay đạo hữu.” Lục Huyền mỉm cười truyền âm qua.
“Được, có lời này của Lục đạo hữu là đủ rồi, Tiểu Ngũ Lôi Phù nhất định sẽ thuộc về Đinh mỗ.” Tinh thần của Đinh Khánh Văn khẽ rung lên, gã đã tràn đầy tự tin cho rằng mình có thể đấu giá được tấm Tiểu Ngũ Lôi Phù kia. Trên thực tế, cả quá trình Lục Huyền kiểm tra linh chủng lẫn thời gian hai người định ra hiệp nghị, hết thảy đầu chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian cực ngắn mà thôi. Và lúc này ở trong phòng khách, vẫn còn chừng hai - ba người đang cạnh tranh Tiểu Ngũ Lôi Phù, giá cả đã chậm rãi tăng lên đến hai mươi hai vạn linh thạch hạ phẩm rồi.
“Hai mươi ba vạn.” Rốt cuộc, Định Khánh Văn cũng mở miệng, thoáng cái đã tăng thêm một vạn.
“Hai mươi ba vạn ba nghìn.” Tề Vô Hành cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói. Dù tấm Tiểu Ngũ Lôi Phù lục phẩm này rất trân quý nhưng dù sao nó cũng là bảo vật loại tiêu hao, dùng cái giá này để mua đi đã là khá cao rồi.
“Hai mươi bốn vạn.” Đinh Khánh Văn trực tiếp hô lên, trong giọng nói toát lên một loại quyết tâm vô hạn, nhất định phải có được.
“Định đạo hữu mạnh tay thật, Tầ mỗ bỏ cuộc.” Tề Vô Hành bất đắc dĩ cười nói.
“Hai mươi bốn vạn lần thứ nhất.”
“Hai mươi bốn vạn lần thứ hai.” “Hai mươi bốn vạn lần thứ ba.”
“Thành giao! Chúc mừng Định đạo hữu đã thành công đấu giá được tấm Tiểu Ngũ Lôi Phù lục phẩm này!” Lục Huyền nhẹ nhàng đập cây chùy sắt xuống, mở miệng cười nói.
“Buổi đấu giá hôm nay kết thúc ở đây, chúc mừng các vị đạo hữu nhận được bảo vật mình yêu thích, cũng cảm tạ các vị đạo hữu đã đến tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay, đợi lát nữa, trước lúc các vị rời đi, cửa hàng chúng ta sẽ tặng mỗi người một món lễ vật nhỏ. Đây là lần đầu tiên Lục mỗ tổ chức một buổi đấu giá tư nhân thế này nên vẫn còn đôi chút qua loa, nếu có chỗ nào không chu toàn mong các vị đạo hữu thứ lỗi.” “Các đạo hữu đã đấu giá được bảo vật chờ lát nữa có thể tự mình tới gặp Lục mỗ để lấy.” Lục Huyền khẽ cười nói.
Hội đấu giá được cử hành bên trong Trích Tinh Lâu, mà những người đang có mặt ở đây đầu là tu sĩ có chút giao tình nhất định với Lục Huyền, lại có Trương Cửu Tông và nhóm tu sĩ Kết Đan hậu kỳ ủng hộ, hắn cũng không lo lắng sẽ xuất hiện cảnh tượng cướp đoạt bảo vật. Sau khi lên tiếng tuyên bố kết thúc hội đấu giá, Lục Huyền lập tức tiến vào một gian nhã thất phía sau cửa hàng, để Văn Càn thu xếp cho các vị Kết Đan Chân Nhân đến lấy bảo vật thay phiên nhau tiến vào.
“Lục sư đệ, không ngờ ngươi lại có thể tổ chức một hội đấu giá quy mô như thế, sư huynh vô cùng bội phục.” Sau khi hai vị Kết Đan Chân Nhân đầu tiên tiến vào lấy bảo vật, người thứ ba đi tới chính là Thẩm Diệp, gã mua được một tấm Huyền Âm Kiếm Phù ngũ phẩm. “Ha ha, Thẩm sư huynh quá khen rồi, kiếm phù sư huynh đấu giá được sẽ trực tiếp giảm giá một nửa.” Lục Huyền vừa cười vừa nói. Thẩm Diệp cũng không khách khí, nói chuyện phiếm vài câu với hắn rồi cầm theo kiếm phù rời đi.
Mỗi món bảo vật đều được lấy đi theo thứ tự, trong khoảng thời gian này, cũng có vài vị Kết Đan Chân Nhân hỏi thăm xem trong tay Lục Huyền có còn hạt sen Thuần Dương Kim Liên và những loại bảo vật khác hay không, nhưng đầu bị Lục Huyền thuận miệng lấp liếm cho qua.
“Lục đạo hữu, chuyến đi tới hội đấu giá lần này đúng là không tệ.” Ngọc Lâm tán nhân vừa mới tiến vào đã dịu dàng nói.
“Cùng là linh thực sư sao giữa hai chúng ta lại chênh lệch lớn tới vậy cơ chứ? Có cơ hội ta nhất định phải thỉnh giáo Lục đạo hữu, tranh thủ học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm đào tạo linh thực cho mình mới được.” Ngọc Lâm tán nhân nhớ tới tình cảnh Lục Huyền ung dung lấy ra các loại linh dược trân quý bên trong hội đấu giá lúc trước, lại không nhịn được khẽ cảm thán một câu. “Hoan nghênh hoan nghênh, nhưng phải là trao đổi luận bàn với nhau, không thể nói là thỉnh giáo được.” Nét mặt Lục Huyền tràn đầy vui sướng, sau khi kiểm tra lại khoản linh thạch Ngọc Lâm tán nhân đưa ra, hắn nhanh chóng giao bảo vật cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận