Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 117: Tin Tức Lộ Ra!

Chương 117: Tin Tức Lộ Ra!
Vài ngày sau, nhân tố dị hóa trong thân của sáu cây linh thực đều được giải quyết, chỉ là bản thân linh thực bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên khó có thể khôi phục lại như lúc bình thường.
Gốc Bạch Văn Mộc nhị phẩm cần một khoảng thời gian mới có thể thành thục được.
Lục Huyền nhìn sáu gốc linh thực đã khôi phục lại bình thường trước mắt, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Sau đó, hắn đi vòng quanh linh điền dò xét một phen.
Một trăm hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo được trồng đã cao khoảng chừng hai tấc, bên trên những phiến lá dài mảnh xanh nhạt, lại có vô số ánh huỳnh quang mơ hồ lấp lánh, trông rất đáng yêu.
Kiếm Thảo và Ám Tủy Chi nhị phẩm càng ngày càng gần thời kỳ thành thục, Lục Huyền nhận được phần thưởng tốt nhất từ quầng sáng, nên cũng không vội vàng hái chúng.
Trong khu vực linh điền, nơi trồng Huyết Ngọc Tham nhất phẩm, Lục Huyền chợt phát hiện thời gian thành thục của chúng càng gần, thì có vẻ như Huyết Ngọc Tham càng trở nên phấn khích và sống động hơn, đồng thời bản năng cướp đoạt linh khí từ đồng loại xung quanh nó cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Nếu không chú ý, dù chỉ một chút thôi, sẽ có hai hoặc ba cây Huyết Ngọc Tham trở lên, quấn quít lấy phần rễ của nhau, cố gắng hấp thu linh lực trong cơ thể đối phương.
Lục Huyền đành phải chú ý đến chúng nhiều hơn. Sau khi thi triển Địa Dẫn Thuật tách chúng nó ra, hắn mang theo năm cây linh thực bệnh biến đã thành thục được tám, chín phần đến Bách Thảo Đường.
Còn gốc Bạch Văn Mộc nhị phẩm kia, vẫn còn một đoạn thời gian nữa nó mới trưởng thành, vì vậy, Lục Huyền đã quyết định cứ tiếp tục bồi dưỡng nó ở trong linh điền thêm một đoạn thời gian nữa.
"Lục tiểu tử, mau tới đây!" Trong Bách Thảo Đường, Hà quản sự vừa trông thấy Lục Huyền từ xa, đã lập tức hô to.
"Thế nào rồi? Trong mười cây linh thực bệnh biến kia, ngươi chữa khỏi được mấy cây? Không lỗ vốn chứ?"
"Ta đã làm thì ngài cứ yên tâm, làm sao lỗ vốn được?" Lục Huyền cười cười, lại nhanh chóng lấy năm cây linh thực hơi xấu xí từ trong túi trữ vật ra.
"Cũng đúng, tiểu tử ngươi chỉ biết chiếm lợi của người khác, làm gì có chuyện để mình tiền mất tật mang?" Hà quản sự liên tưởng đến tác phong trước kia của Lục Huyền, lại không khỏi bật cười.
Năm cây linh thực trên quầy đã giúp lão yên tâm hơn không ít.
"Tỷ lệ thành công hơn một nửa, tài nghệ này của ngươi đã vượt qua phần lớn Linh thực sư trong nội đường rồi. Không đúng... Phải nói là, trên phương điện này, ngươi đã vượt qua tất cả Linh thực sư rồi. Dù sao thì linh thực bệnh biến được bọn họ chữa khỏi vẫn ở mức độ tương đối nhẹ. Còn mười cây lần trước ngươi mua, bọn họ đã nếm thử nhiều cách rồi mới tới tay ngươi." Lão giả gầy gò cảm thán nói.
"Có thể bồi dưỡng ra Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ, lại có thể chữa khỏi linh thực bệnh biến, ngươi đúng là Linh thực sư trời sinh."
Mặc dù năm cây linh thực đã khôi phục bình thường, nhưng vì tổn thương trước đó, lại cộng thêm thời gian Lục Huyền bồi dưỡng chúng quá ngắn nên phẩm chất chỉ có thể đạt đến loại kém và phổ thông.
Hà quản sự ước tính giá cả mỗi gốc linh thực, cuối cùng năm cây linh thực nhất phẩm đã mang đến cho Lục Huyền một trăm hai mươi linh thạch.
Mà cái giá để hắn có được mười cây linh thực bị bệnh này là sáu mươi linh thạch, trừ đi thời gian tiêu hao mấy ngày nay và linh thực, còn có Khu Tà phù, Lục Huyền cũng kiếm lời được mấy chục linh thạch.
Đó là chưa kể bên trong linh điền của hắn vẫn còn một gốc Bạch Văn Mộc nhị phẩm, chờ nó thành thục sẽ bán được kha khá linh thạch.
Lục Huyền ước lượng số linh thạch trong tay, sau đó hài lòng thu vào trong túi trữ vật.
Nhưng đương nhiên, Lục Huyền cũng hiểu, dựa vào thu mua linh thực bệnh biến sau đó chữa khỏi rồi bán chúng đi, chỉ giúp hắn kiếm tiền nhanh chóng, chứ đây không phải là giải pháp lâu dài.
Bởi xét cho cùng, linh thực bị tà ma xâm nhập ô nhiễm vẫn là số ít, khi các Linh thực sư nâng cao cảnh giác, chú ý phòng hộ thì số lượng linh thực bị bệnh mà hắn có thể mua được sẽ dần dần giảm xuống.
Một khi đã dính đến quyền lợi căn bản của chính bản thân họ, những đại gia tộc, thế lực lớn trong phường thị tuyệt đối sẽ không ngồi yên để mặc cho đám tà ma kia tùy ý lộng hành, gây nguy hiểm đến sự an toàn của tu sĩ, xâm phạm đến lợi ích của linh điền.
Lục Huyền âm thầm suy đoán, có lẽ bọn họ sẽ sớm phản ứng và giải quyết hết tà ma đang gây sóng gió trong phường thị này thôi.
Cho nên đối với hắn, chuyện căn bản nhất vẫn là cứ yên tâm trồng trọt, chăm sóc linh thực trong linh điền của mình, rồi thu được cơ duyên từ trong quầng sáng.
Về phần nước đi này của hắn, có hấp dẫn sự chú ý hay thèm muốn của những tu sĩ khác hay không? Lục Huyền cũng không quá để ý đến điều này.
Bởi loại năng lực này vốn nằm trong phạm vi bản lĩnh của Linh thực sư, huống chi loại năng lực chữa trị này còn chẳng tính là gì so với chuyện hắn bồi dưỡng được linh thực phẩm chất hoàn mỹ.
Sau khi chờ đợi trong đại sảnh nửa canh giờ, Hà quản sự vừa đi vào dược viên mua linh thực bệnh biến giúp Lục Huyền, đã quay về Bách Thảo Đường, trên tay lão cầm theo một chiếc túi vải căng phồng. Chỉ khác là lần này, sau lưng lão còn có hai tu sĩ khác đi theo, cả hai đều có tu vi Luyện Khí tầng năm.
"Vị này chính là Lục đạo hữu! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, trước kia ta chỉ đứng ở xa xa nhìn theo bóng dáng của đạo hữu thôi, rốt cuộc lần này cũng được kết bạn giao lưu với ngươi rồi."
"Tuổi còn trẻ có thể bồi dưỡng ra linh thực phẩm chất hoàn mỹ, Lục đạo hữu đúng là rồng phượng trong loài ngươi!"
Hai người kia vừa trông thấy Lục Huyền, đôi mắt đã tỏa sáng, lập tức ba chân bốn cẳng lao đến chỗ Lục Huyền, chào hỏi rất nồng nhiệt.
"Ta cũng vậy, chào hai vị đạo hữu." Lục Huyền trả lời có lệ một câu, rồi đưa mắt nhìn về phía lão giả gầy gò ở sau lưng họ.
Trong mắt Hà quản sự lóe lên một tia xin lỗi, lão lập tức kéo Lục Huyền ra khỏi hai tu sĩ đang nhiệt tình như lửa kia, đi tới trong góc phòng: "Ta liên tục đến dược viên thu mua linh thực bị bệnh với giá thấp, đã khiến một số ngươi chú ý. Có Linh thực sư không ngừng hỏi chuyện, ta không che giấu được, lại thấy ngươi cũng không trốn tránh điều này nên trực tiếp nói thật với họ rồi. Chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng đến Lục tiểu tử ngươi chứ?"
"Không sao đâu, Hà lão không cần phải lo lắng quá, vốn dĩ ta cũng không định giấu giếm chuyện này." Lục Huyền nhã nhặn cười nói.
Trên thực tế, dù hắn nhờ vào mối quan hệ của Hà quản sự để thu mua linh thực bệnh biến, hay là bán linh thực sau khi đã trị khỏi bệnh, cũng là chuyện công khai, không thể giữa bí mật hoàn toàn được, cho nên Lục Huyền không có ý định che giấu. Hắn an ủi lão giả đang vô cùng áy náy kia, rồi đi tới trước mặt hai gã Linh thực sư mới đi theo lão đến nơi này.
"Hai vị đạo hữu, có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó một tu sĩ trung niên hơi mập dứt khoát đứng ra nói: "Từ chỗ Hà quản sự, chúng ta đã biết Lục đạo hữu rất giỏi trong chuyện chữa trị linh thực bệnh biến, vừa hay chỗ dược viên chúng ta đang có linh thực bị nhiễm bệnh, chúng ta chỉ muốn mời Lục đạo hữu đến linh điền của hai ta, giúp đỡ linh thực khôi phục bình thường.”
“Chỉ cần đạo hữu tiến vào, chắc chắn chúng ta sẽ trả thù lao thỏa đáng cho đạo hữu." Linh thực sư bên cạnh gã lập tức bổ sung thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận