Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1191: Chỉ Là Lời Nói Đùa!

Chương 1191: Chỉ Là Lời Nói Đùa!Chương 1191: Chỉ Là Lời Nói Đùa!
“Quách đạo hữu, chỗ ta có một bình linh nhưỡng tên là Lục Ngưng Lộ, do Lục mỗ tự tay ủ chế, sau khi sử dụng có hiệu quả trị liệu không tệ với các loại thương thế.” Lục Huyền vừa ngồi xuống đã lẫy ra một bình linh dịch màu xanh biếc từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt Quách Bỉnh Thu.
“Lục đạo hữu có lòng rồi, Quách mỗ vô cùng cảm kích.” Quách Bỉnh Thu vội vàng lên tiếng nói, sau đó dùng linh thức thử dò xét bình linh dịch trên tay Lục Huyền, rất nhanh, đã cảm nhận được linh khí tinh thuần nồng đậm bên trong Lục Ngưng Lộ khiến gã lại càng thêm cảm kích.
Sau khi gã bị trọng thương, không tới một nửa nhân số trong nhóm tu sĩ quen biết từ lâu, chịu đến đây thăm hỏi gã, nếu có người hảo tâm đi qua thăm hỏi cũng không một ai có thể mang theo loại bảo vật chữa thương thượng đẳng như Lục Huyền này. “Quách đạo hữu khách khí rồi, đây là việc Lục mỗ nên làm.” Lục Huyền chắp tay, sau đó lại nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Ngày sau đạo hữu dự tính thế nào?”
“Lần này may mắn nhặt được cái mạng nhỏ từ bên trong Lạc Ma Quật cũng không dễ dàng gì. Đan điền khí hải của ta đã bị thương nghiêm trọng, suýt chút nữa thì khiến cảnh giới rơi xuống, hẳn là rất nhiều năm sau vẫn phải ở trong động phủ tĩnh dưỡng, xem có thể tìm được cách nào trị khỏi hẳn hay không.” Có lẽ việc Lục Huyền đưa tặng Lục Ngưng Lộ đã khiến khoảng cách giữa hai người xích gần lại, bởi vậy Quách Bỉnh Thu lộ vẻ mặt thành khẩn, đáp lời. “Quách đạo hữu lên tới Kết Đan hậu kỳ đã nhiều năm, thiên phú dị bẩm, chờ thương thế khôi phục tất có thể tiến thêm một bước, lại sáng tạo huy hoàng.” Lục Huyền cười nói.
“Khó lắm.” Quách Bỉnh Thu nghe vậy chỉ biết lắc đầu. “Vốn dĩ thọ nguyên của ta không còn nhiều, nên mỗi một cơ hội đầu vô cùng quan trọng. Nếu cứ tiếp tục tỉnh tiến, lại nhận được các loại cơ duyên bảo vật, thì còn có một tia hi vọng tấn thăng Nguyên Anh. Nhưng lần này bị thương, chẳng những thực lực không tỉnh tiến mà còn lùi bước, coi như đã triệt để cắt đứt khả năng tiến thêm một bước của ta rồi.” Trong mắt gã lóe lên vẻ ảm đạm.
“Con đường này tràn đầy gian nan trắc trở, lui một bước sẽ dẫn tới từng bước tụt lại phía sau người khác, về sau biết dựa vào cái gì để vượt qua những tu sĩ vẫn đang khát cầu đại đạo ngoài kia đây?” Quách Bỉnh Thu thổn thức không thôi, sau đó nhấp một ngụm linh trà, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát. “Quách đạo hữu đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ hưởng thụ những gì trước mắt là được. Nào, hôm nay có rượu hôm nay say.” Lục Huyền cầm chén nhỏ, giơ lên với Quách Bỉnh Thu.
Bản thân vốn có một đường đua riêng biệt, không đi chung đường với đối phương nên hắn cũng không biết phải an ủi đối phương như thế nào, chỉ đành làm bạn bên cạnh, tận tình uống với nhau một trận cho thỏa lòng.
“Lục đạo hữu nói có lý, Quách mỗ hiểu rồi.” Quách Bỉnh Thu cười to, chỉ trong nháy mắt, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
“Lại nói, có lẽ phần lớn thời gian trong mấy chục năm tiếp theo, ta sẽ chỉ ở bên trong động phủ, không tiện rời khỏi nơi này, cũng khó mà chuyên tâm tu hành như bình thường được, có lẽ phải tới thỉnh giáo Lục đạo hữu một phen, xem nên làm như thế nào để bồi dưỡng linh thực được tốt nhất.” “Ha ha, Quách đạo hữu cứ tới, Lục mỗ biết gì sẽ nói nấy.” Lục Huyền cười cười, lập tức bày tỏ thái độ.
Trong lòng hắn biết đối phương chỉ nói đùa thôi, bởi vì trong bầu không khí sinh động thế này hắn sẽ không coi đó là lời nói thật. Dù sao trong bách nghệ tu hành, địa vị của linh thực sư cũng không quá cao, còn kém rất xa luyện khí, luyện đan, chế phù, trận pháp.
Hơn nữa dù thế nào Quách Bỉnh Thu cũng là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, bảo gã bỏ qua tất cả, không màng tới tu hành, quay lại học cách bồi dưỡng linh thực từ đầu là điều không thể.
Hắn tin đối phương nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để tìm kiếm linh đan linh dược trị liệu thương thế, chờ sau khi thực lực khôi phục, kiểu gì cũng sẽ một lần nữa dấn thân vào hàng ngũ đi tìm kiếm cơ duyên bảo vật.
Dù biết trước mắt có mạo hiểm, những người này cũng sẽ tản ra đi thăm dò bí cảnh ở khắp nơi, đấu với trời, đấu với đất, tranh đoạt một cơ hội xa vời có thể bước lên đại đạo với yêu thú và những tu sĩ khác xung quanh. Dù có xảy ra tình huống gì, bọn họ cũng sẽ không gửi gắm hi vọng vào chuyện gieo trồng linh thực.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lục Huyền hỏi đối phương một số chuyện về Lạc Ma Quật, tìm hiểu phần nào nguyên do khiến gã bị thương. Tuy đại khái là hắn sẽ không tiến vào nơi đó, nhưng hiểu biết thêm một chút cũng không tệ. Chờ đến khi có tu sĩ khác đến thăm Quách Bỉnh Thu, Lục Huyền mới tìm một cái cớ rời đi, trở lại động phủ của mình.
Hắn nhìn đám linh thực trải rộng khắp núi đồi, chợt nghĩ đến cảnh ngộ của Quách Bỉnh Thu, trong lòng cứ thế mà bùi ngùi mãi không thôi.
Lúc trước, gã từng liên thủ với một đám Kết Đan Chân Nhân hợp lực săn giết tà ma, nhận được bảo vật cao giai do Thiên Tinh Động dùng để treo giải thưởng, bởi vậy lúc trở về, toàn thân ngập tràn hăng hái, hưng phấn bừng bừng, như thể từ nay về sau, bản thân đã có hi vọng đột phá lên Nguyên Anh, đại đạo cũng năm ngay trước mắt.
Ai ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hết thảy mọi thứ đã đảo ngược hoàn toàn, đừng nói tới chuyện nhận được cơ duyên lớn lao, thậm chí còn suýt mất cả mạng. “Đúng là đi thăm dò bí cảnh có thể mang đến cơ duyên bảo vật, nhưng chỉ cần thất bại một lần thì cái giá phải trả sẽ rất đắt, nó còn có thể hủy hoại con đường cầu đạo của một tu sĩ, dẫn đến hậu quả khó lòng chấp nhận nổi. Tính an ổn kém xa linh thực sư, thậm chí cơ duyên lại càng không thể so sánh.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm. Cũng chẳng cảm khái quá lâu, hắn đã tiến vào một gian phòng rộng, lần lượt lấy ra lượng lớn linh chủng từ bên trong một luồng hỏa diễm thuần trắng, không ngừng thiêu đốt và từ bên trong mấy khối băng phách trong suốt. Trên lòng bàn tay tuôn ra một tầng linh nhưỡng mỏng, nhanh chóng bao trùm lẫy linh chủng, đồng thời tâm thần cũng ngưng tụ trên đó, trong nháy mắt đã biết được tin tức chỉ tiết có liên quan tới linh chủng.
“Liệt Diễm Quả và Băng La Quả đều được cải tiến thành công rồi. Hiện giờ, cả về mùi vị lẫn hiệu quả đều tốt hơn chủng loại trước đó. Ngay cả với tu sĩ Trúc Cơ, loại linh quả tam phẩm này cũng được coi là bảo vật không tệ rồi.”
Từ mấy năm trước, Lục Huyền đã chuyển mục tiêu cải tạo sang hai loại linh chủng linh quả Băng Hỏa này, suốt quãng thời gian qua, hắn vẫn luôn tiến hành dẫn dụ kích thích chúng.
Trên tay hắn có Băng Phách trăm năm, Thuần Dương Chân Hỏa cùng các loại bảo vật tương ứng, lại cộng thêm chuyện bản thân đã nắm giữ phương pháp ngưng chủng của hai loại linh quả này từ trước, hoàn toàn không cần lo lắng trong tay không có đủ số lượng linh chủng dùng để thí nghiệm.
Trải qua mấy lượt dẫn dắt kích thích, lại thêm quá trình sàng lọc linh chủng dị biến, cuối cùng hôm nay cũng thuận lợi cải tiến ra chủng loại mới.
Sâu trong Lôi Hải, tại một khu phế tích rộng lớn kéo dài hơn nghìn dặm.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy lôi đình chạy ngang chạy dọc, tùy tiện tàn phá bừa bãi. Từng tia lôi điện to như thùng nước điên cuồng giáng xuống, y chang cảnh tượng lúc độ kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận