Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 120: Tứ Mục Xích Tiêu!

Chương 120: Tứ Mục Xích Tiêu!
Viên đan dược đỏ bừng lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Huyền, đan dược này lớn bằng đầu ngón tay cái, bề ngoài có những sợi tơ đỏ li ti, có thể cảm nhận được huyết khí nồng đậm đang ẩn chứa bên trong.
"Huyết Phách Hoàn là đan dược nhị phẩm, sau khi dùng có thể nhanh chóng khôi phục khí huyết của tu sĩ, cũng có thể gia tăng tốc độ tu luyện cho tu sĩ tu tập công pháp loại khí huyết."
"Huyết Ngọc Tham nhất phẩm được quầng sáng khen thưởng đan dược nhị phẩm, hoàn toàn không tệ."
Hắn đào gốc Huyết Ngọc Tham có sợi rễ cây dài ngắn không đồng đều này lên, nó giống như một khối ngọc thạch màu huyết hồng, có phẩm chất tốt.
Lục Huyền tiếp tục kiểm tra mười chín gốc còn lại, rất nhanh đã tìm được thêm hai cây Huyết Ngọc Tham có thanh tiến độ tràn đầy.
"Thu hoạch một gốc Huyết Ngọc Tham, nhận được một viên đan dược Huyết Phách Hoàn nhị phẩm."
Cây Huyết Ngọc Tham thứ hai cũng là phẩm chất tốt, cũng nhận được một viên Huyết Phách Hoàn nhị phẩm.
"Thu hoạch một gốc Huyết Ngọc Tham, nhận được bí thuật nhị phẩm Nhiên Huyết Tiễn."
Một ý niệm hiện lên trong đầu Lục Huyền, rồi ngay lập tức, một môn thuật pháp huyền ảo cũng có mặt trong thức hải của hắn.
Tất cả các thông tin chi tiết như cách thi triển thuật pháp, điểm cần lưu ý và phương pháp tu hành… lập tức tràn vào trong não hải của hắn.
"Nhiên Huyết Tiễn là bí thuật nhị phẩm, tu sĩ dùng tinh huyết trong người mình uẩn dưỡng một đạo huyết tiễn, sau đó phun nó từ trong miệng ra với tốc độ cực nhanh, lực sát thương mạnh mẽ. Thiêu đốt tinh huyết càng nhiều thì uy lực huyết tiễn càng lớn, tránh sử dụng thường xuyên."
"Bí thuật nhị phẩm khá là hiếm thấy, nhưng nhìn qua lại có vẻ không ổn cho lắm, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, nếu không rơi vào bước đường cùng, ta tuyệt đối không thi triển nó." Lục Huyền nghĩ thầm.
Bí thuật Nhiên Huyết Tiễn này cực kỳ cường hãn, phương thức công kích cũng khó lường nhưng để lại di chứng tương đối lớn, cần đốt cháy tinh huyết trong cơ thể tu sĩ.
"Vừa hay Huyết Phách Hoàn nhị phẩm lại vô cùng tương xứng với bí thuật này."
Hắn cũng không định chủ động tu hành bí thuật này, dù sao luyện nó cũng cần tiêu hao tinh huyết trong người mình, tốt nhất là chờ mở thêm gói kinh nghiệm về Nhiên Huyết Tiễn từ trong quầng sáng, để nó tự động gia tăng mức độ thành thạo bí thuật.
Còn về Huyết Phách Hoàn, cứ tạm thời thu gom lại đã, đề phòng trường hợp khẩn cấp lại cần dùng.
Mặc dù mười bảy gốc Huyết Ngọc Tham còn lại cũng thành thục khoảng tám - chín phần rồi, có thể trực tiếp đào chúng lên song Lục Huyền vẫn kiên nhẫn để chúng ở trong linh nhưỡng.
Chỉ có tối đa hóa chất lượng của linh thực mới nhận được phần thưởng tốt hơn.
Bằng chứng xác thực nhất cho nhận định này chính là Vô Cấu Ngọc tam phẩm, phần thưởng đến từ quả Xích Vân Tùng phẩm chất hoàn mỹ trước đó.
Mà ở thời điểm hiện tại, Huyết Ngọc Tham phẩm chất tốt mở ra hai viên đan dược Huyết Phách Hoàn, trong khi phẩm chất thượng đẳng lại mở ra bí thuật Nhiên Huyết Tiễn, lại lần nữa nghiệm chứng cho suy đoán này của hắn.
Ba ngày trôi qua, bảy cây linh thực được Hà quản sự hỗ trợ thu mua đã gần thành thục, Lục Huyền dứt khoát hái chúng xuống, dự định đi kiếm thêm lần cuối, xem có thể mua được mấy cây linh thực bệnh biến hay không.
Gốc linh thực nhị phẩm mới chữa trị xong và Bạch Văn Mộc nhị phẩm đang cùng sinh trưởng, phải mất một thời gian nữa mới trưởng thành.
Ngay lúc hắn đang thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên vai trái hơi trầm xuống, quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy Đạp Vân Linh Miêu đang nằm sấp trên bả vai mình, bốn bàn chân mây trắng vững vàng bám vào y phục của hắn.
"Xuống nào xuống nào, ta muốn đi ra ngoài một lát, ngươi ở lại trông nhà cửa, tẹo nữa ta cầm đồ ăn ngon về cho ngươi." Lục Huyền nói nhưng Đạp Vân Linh Miêu vẫn không nhúc nhích, đôi con ngươi xanh biếc cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Lục Huyền hiểu, đây là ấu thú linh miêu đang ỷ lại vào mình, nên không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc kệ cho nó nằm trên vai.
Cũng may trong viện có Vụ Ẩn Mê Trận nhị phẩm bảo vệ, hắn cũng không lo lắng lắm, lại lên tiếng dặn dò Thảo Khôi Lỗi đang ở trong linh điền một tiếng, rồi dẫn theo Đạp Vân Linh Miêu ra khỏi cửa.
Thời gian dài chưa tới phường thị tán tu, hôm nay tiến vào, Lục Huyền chợt có cảm giác phường thị náo nhiệt hơn bình thường một chút, trên mặt những tu sĩ đang đi đi lại lại xung quanh cũng không còn bất an như đoạn thời gian trước nữa.
Lục Huyền mang theo Đạp Vân Linh Miêu, chậm rãi đi dạo trên đường. Đột nhiên một bóng dáng màu vàng đỏ lao nhanh về phía hắn. Vẻ mặt hắn không đổi, nhưng Hồng Tuyến Châm trong ống tay áo lại khẽ run lên, đang vận sức chờ phát động.
Bóng dáng vàng đỏ nọ lập tức dừng lại trước khi trực tiếp chạm vào người Lục Huyền. Lúc này, hắn mới thấy rõ hình dáng cụ thể của cái bóng kia. Nó là một con khỉ bốn mắt với vẻ ngoài khá kỳ lạ, bộ lông toàn thân màu vàng đỏ, hai cánh tay cực kỳ dài, hai bên cánh mũi màu đỏ tươi có những vệt nổi gồ lên giống như xương sống, kéo dài đến vị trí lỗ mũi. Nó có bốn mắt, đồng tử hai hồng hai trắng, cùng với sống mũi kỳ dị tạo thành một loại đồ án quỷ mị đặc thù.
Lúc này, con khỉ bốn mắt kỳ dị kia đang xoay quanh người Lục Huyền, con ngươi trong mắt nó không ngừng xoay chuyển, thậm chí Lục Huyền còn mơ hồ nhìn thấy một tia khao khát lóe lên bên trong.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một con yêu thú quái dị như thế, nhưng ánh mắt của đám tu sĩ xung quanh vẫn có vẻ bình tĩnh như thường, vì vậy Lục Huyền đành nhịn xuống ý nghĩ muốn trực tiếp ra tay với con khỉ kỳ lạ này. Chỉ có Đạp Vân Linh Miêu đang ở trên bả vai hắn là rú lên, cái lưng cong lại, hung hăng bày ra tư thế, cho thấy nó có thể tấn công bất cứ lúc nào.
"Tiểu Tứ, dừng lại!" Một giọng nữ trong veo vang lên, lời còn chưa dứt, đã thấy một thiếu nữ mặc áo đỏ lao nhanh đến như một ngọn lửa.
"Vô cùng xin lỗi vị đạo hữu này, linh thú của tại hạ đã quấy rầy ngươi rồi." Thiếu nữ dừng lại, khuôn mặt xinh tươi sáng sửa nhìn Lục Huyền, có chút áy náy nói.
"Không sao." Lục Huyền thản nhiên đáp, linh lực yên lặng vận chuyển trong cơ thể. Hắn có thể cảm nhận được linh lực của vị thiếu nữ áo đỏ trước mắt này rất thâm hậu, có khả năng nàng là tu sĩ Luyện Khí cao cấp.
"Tứ Mục Xích Tiêu là linh thú lớn lên cùng ta, nó am hiểu phát hiện và truy tung tà ma, dường như vừa rồi nó cảm nhận được trên người đạo hữu có khí tức mà nó thích, nên mới chủ động sáp lại gần." Thiếu nữ áo đỏ giải thích với Lục Huyền.
Nói xong, nàng khẽ dừng lại một chút rồi ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía hắn, thẳng thắn dò hỏi: "Chẳng hay gần đây đạo hữu có tiếp xúc với loại linh quả nào rất được đám yêu thú yêu thích hay không?"
Lục Huyền vừa nghe nàng nói con khỉ bốn mắt trước mặt này rất giỏi truy tìm tà ma, trong đầu đã lập tức liên tưởng đến lời nói mấy ngày trước của tu sĩ hàng xóm. Phỏng chừng thiếu nữ này chính là tu sĩ tông môn được Vương gia ngỏ ý mời tới nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận