Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1207: Gặp Lại Huyền Quỳ!

Chương 1207: Gặp Lại Huyền Quỳ!Chương 1207: Gặp Lại Huyền Quỳ!
Dù sao Lục Huyền cũng đã nắm giữ phương pháp ngưng chủng Vạn Tượng Thảo rồi, về sau có thể gieo trồng thêm rất nhiều linh thảo, không cần bận tâm đến một - hai gốc hiện giờ.
Sau đó, hắn tiến vào một gian phòng im ắng, lấy ra lượng lớn linh quả và Kiếm Thảo, bắt đầu ủ hai loại linh nhưỡng ngũ phẩm. Phần linh quả nguyên liệu dùng để ủ chế Lục Ngưng Lộ, ngoại trừ một bộ phận do hắn tự trồng thì phần lớn đều là hắn thu thập được bên trong Trích Tỉnh Lẫu, còn nguyên liệu dùng để ủ chế Hoàn Chân Kiếm Dịch, đa phần hắn đầu lấy từ trong linh điền của mình, chỉ có một phần nhỏ mang tác dụng phụ trợ là mua từ bên ngoài về.
Sau khi hấp thu nhiều gói kinh nghiệm về hai loại linh nhưỡng ngũ phẩm, tới thời điểm hiện tại, cả về phẩm chất linh nhưỡng lẫn xác suất thành công khi ủ chế, đầu cực kỳ khả quan.
Chờ đến khi phần lớn nguyên liệu đã tiêu hao gần hết, lúc này Lục Huyền mới kết thúc công việc.
“Mỗi ngày thu cả đấu vàng.” Hắn nhìn hơn hai mươi bình linh nhưỡng ngũ phẩm được đặt trên bàn, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Ngoại trừ một bộ phận tự tiêu hao nội bộ thì số linh nhưỡng ngũ phẩm còn thừa có thể mang đến rất nhiều linh thạch cho hắn, chúng được coi là một món lợi khí hút vàng bên trong cửa hàng tạp hóa. Thời gian trôi đi cực nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng. “Mu ~” Vào ngày hôm đó, lúc Lục Huyền đang tỉ mỉ bồi dưỡng đám linh thực trong linh điền của mình thì bên ngoài động phủ chợt truyền đến một tiếng gầm nhẹ. Linh thức của hắn đảo qua, lập tức phát hiện một con yêu thú to lớn đang ở bên ngoài động phủ. Yêu thú này có hình dạng tương tự như một con trâu khổng lồ, thân thể vô cùng rắn chắc như được đúc từ bạch ngọc, không ngừng tản ra bạch quang mờ mịt, nhìn qua có cảm giác thánh khiết tỉnh thuần.
“Là con Huyền Quỳ trong Ly Dương Đạo Tông kia?” Lục Huyền lập tức hồi tưởng về lai lịch của con yêu thú loài trâu khổng lồ này. Còn nhớ lúc trước khi hắn đang thu thập linh lôi bên trong Lôi Hải thì bị con linh thú Huyền Quỳ đang trọng thương này quấn lấy.
Có lẽ do bản thân cảm nhận được thảo mộc linh khí trên người Lục Huyền nân con dị thú này mới có thiện cảm với hắn, thậm chí còn không chỉ một lần xuất hiện trước mặt Lục Huyền.
Sau khi hắn biết được lai lịch của nó cũng thuận thế dẫn nó trở về động phủ, chữa khỏi thương thế trên người nó nó, hầu hạ nó ăn uống no say. Một đoạn thời gian ngắn sau, đã thấy Ly Dương Đạo Tử Diêu Thanh Nhạc tới cửa bái phỏng. Sau khi Diêu Thanh Nhạc đưa Huyền Quỳ trở về, đối phương còn cố ý mang đến cho hắn một gốc Hoàng Lương Mộc lục phẩm cực kỳ trân quý, muốn dùng thứ này thay lời cảm tạ. “Hình như đã có thực lực của yêu thú lục phẩm, không hổ là linh thú hộ tông của Ly Dương Đạo Tông, tốc độ phát triển có thể nói là kinh người.” Lục Huyền không khỏi cảm khái một phen, hắn vừa ngoài ý muốn phát hiện xung quanh Huyền Quỳ hoàn toàn không có bóng dáng một tu sĩ nào.
Hắn thấy Huyền Quỳ vẫn không ngừng kêu to bên ngoài bèn lách mình đi ra. “Nhiều năm rồi không gặp, vào trong ngồi một lát đi.” Hắn cười chào hỏi Huyền Quỳ. Vừa trông thấy Lục Huyền, trên thân Huyền Quỳ đã tuôn ra một tầng linh quang nhàn nhạt, trong mắt hé lộ niềm vui sướng rõ ràng. Nó theo sát sau lưng Lục Huyền, tiến vào trong động phủ, nhìn động phủ có chút quen thuộc, trong mắt lại toát lên vài phần hoài niệm.
“Nào, tới đây, cho ngươi nếm thử loại linh quả linh nhưỡng ta mới ủ chế này. Hương vị ngon hơn trước kia rất nhiều đấy.” Lục Huyền mỉm cười rồi chạy vào lấy ra một bình Băng Tủy Linh Nhưỡng và một bình Ngọc Tẩy Linh Lộ, đặt trước mặt dị thú Huyền Quỳ, sau đó lại lấy ra mấy hạt Lôi Bạo Liên, đưa vào miệng nó.
Huyền Quỳ hưng phấn lắc lắc đuôi, nó há miệng một hơi nuốt hết mấy hạt sen màu trắng bạc. Trong tiếng sấm sét âm vang, nó mở cái miệng lớn ra, thở một hơi thật sâu, lôi mang nhè nhẹ khuếch tán.
“Đủ mạnh!” Lục Huyền tập trung tỉnh thần vào thân thể Huyền Quỳ, rất nhanh đã phát hiện ra một ý niệm nhữ vậy từ chỗ sâu trong nội tâm của nó.
Còn chưa tiêu hóa xong linh lực hệ Lôi do Lôi Bạo Liên mang đến, Huyền Quỳ lại vội vàng uống luôn hai bình linh nhưỡng, sau khi cảm nhận mỹ vị của hai loại linh nhưỡng nhẹ nhàng lưu chuyển trong cơ thể mình, dị thú Huyền Quỳ rung đùi đắc ý, có thể nhận ra nó đang cực kỳ hưởng thụ.
Đột nhiên một tia linh quang màu trắng bạc lướt tới. Ban đầu khi Lôi Long Hống nhìn thấy Huyền Quỳ, nó còn bị thực lực của đối phương làm kinh sợ, nhưng khi thấy phương thức Huyền Quỳ thưởng thức hạt sen và linh nhưỡng, trong mắt lại lóe lên một tia khinh thường. Con linh thú hộ tông của Ly Dương Đạo Tông lại biến thành một kẻ nhà quê chưa trông thấy các mặt của xã hội trong mắt nó.
“Lục đạo hữu, tại hạ Diêu Thanh Nhạc của Ly Dương Đạo Tông tới bái phỏng đạo hữu.” Thời điểm Lục Huyền đang vui vẻ ngồi một bên nhìn Huyền Quỳ thưởng thức mùi vị của linh nhưỡng, đột nhiên từ bên ngoài động phủ lại truyền đến một giọng nói ôn hòa.
Linh thức đảo qua, hắn nhanh chóng bắt gặp một thanh niên mặc đạo bào, khí chất hài hòa như ngọc đang đứng thẳng bên ngoài, trên mặt mang theo ý cười. “Hóa ra là Diêu đạo hữu, Lục mỗ không thể nghênh đón từ xa, mong đạo hữu thứ lỗi.” Thân hình Lục Huyền lóe lên, đã nhanh chóng đi ra bên ngoài động phủ, nhìn Ly Dương Đạo tử, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức nhiệt tình. “Lục đạo hữu khách khí rồi.” Diêu Thanh Nhạc khẽ cười nói: “Không biết con linh thú Huyền Quỳ kia đã chạy tới động phủ của đạo hữu chưa?” “Vừa tới không lâu, Lục mỗ trông thấy nó, trong lòng rất vui mới đút cho nó mấy trái linh quả và một chút rượu linh nhưỡng do tự mình ủ chế.” Lục Huyền vội vàng lên tiếng nói.
Diêu Thanh Nhạc cũng đi theo hắn tiến vào bên trong động phủ, chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra linh thú Huyền Quỳ vẫn đang chậm rãi thưởng thức linh nhưỡng, trên thân thể như bạch ngọc của nó còn xuất hiện từng tia lôi quang nhè nhẹ lưu chuyển.
“Lại để Lục đạo hữu phải tốn kém rồi, ngươi còn đút cho Huyền Quỳ loại linh quả linh nhưỡng trân quý như thế.” Trong mắt Diêu Thanh Nhạc lộ ra vẻ ngoài ý muốn, trong lòng cũng thấy có thiện cảm với Lục Huyền hơn. Linh thức của gã rất cường đại, đương nhiên là chỉ cần nhìn qua cũng biết hạt Lôi Bạo Liên và hai loại linh nhưỡng kia đều không tầm thường.
Bảo vật như thế, không ngờ Lục Huyền lại dùng làm thức ăn chăn nuôi một con linh thú, điều này đã vượt quá dự kiến của vị Ly Dương Đạo tử này rồi.
“Ha ha, dù sao ta cũng có chút duyên phận với con dị thú Huyền Quỳ này, từng ở chung với nó một đoạn thời gian, mà lâu lắm rồi không gặp, cho nó một ít linh quả linh nhưỡng cũng không đáng kể gì.” Lục Huyền sang sảng cười nói. “Con Huyền Quỳ này vẫn luôn nhớ mong Lục đạo hữu, lần này vừa biết ta có việc cần đi tới động phủ của Lục đạo hữu, đã kiên quyết đòi đi theo. Đạo hữu đối đãi với nó như vậy cũng không uổng công nó nhớ mong.” Diêu Thanh Nhạc khế cười nói. “Không biết Diêu đạo hữu tới đây vì chuyện gì?” Lục Huyền nghe vậy mới tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận