Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1226: Trước Thềm Vạn Linh Đại H...

Chương 1226: Trước Thềm Vạn Linh Đại H...Chương 1226: Trước Thềm Vạn Linh Đại H...
Mười gốc Thiên Lôi Kiếm Thảo còn lại sẽ được dùng để ngưng kết linh chủng, có kinh nghiệm ngưng chủng lúc trước, chắc hẳn lần này sẽ lấy được càng nhiều linh chủng Kiếm Thảo hơn một chút. “Cách Vạn Linh đại hội chỉ còn mấy tháng, tấm màn lớn sắp được mở ra rồi, cũng không biết ta có thể thu được hạt linh chủng cao giai nào ở bên trong đại hội đây.” Lục Huyền thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Thời gian trôi cực nhanh, trong nháy mắt đã chỉ còn một tháng là Vạn Linh đại hội bắt đầu. Lục Huyền vẫn ở trong động phủ, bình tĩnh bồi dưỡng linh thực như cũ.
Ly Dương Đạo Tông nằm khá gần Thiên Tinh Động, đi chưa tới nửa ngày là đến nơi, vừa dễ dàng vừa thuận tiện. Trong khu vực linh điền đang gieo trồng Kiếm Thảo, mười gốc Thiên Lôi Kiếm Thảo để lại đầu đã thành công ngưng kết ra linh chủng Kiếm Thảo, xác xuất thành công trăm phần trăm cực kỳ kinh người. Lục Huyền cẩn thận lấy ra từng hạt linh chủng tiểu kiếm quấn đầy lôi quang màu trắng bạc từ trong Kiếm Thảo rồi thu vào Thao Trùng Nang. Mười gốc Thiên Lôi Kiếm Thảo đã ngưng kết ra ba mươi sáu hạt linh chủng Kiếm Thảo, sản lượng cao hơn lần trước sáu hạt, trong lòng hắn cực kỳ thoả mãn.
“Sau này có thể ổn định gieo trồng lượng lớn Thiên Lôi Kiếm Thảo rồi. Tiếc là nếu muốn cải tiến Thiên Lôi Kiếm Thảo tứ phẩm trở thành Kiếm Thảo ngũ phẩm sẽ khó như lên trời. Nếu không có kỳ vật đặc biệt hoặc bảo địa tạo ảnh hưởng lâu dài thì rất khó để làm được điều này.”
Tuy trong tay hắn có Động Huyền Kiếm Bia và Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm không rõ lai lịch, nhưng muốn cải tiến ra linh chủng Kiếm Thảo ngũ phẩm cũng không phải chuyện dễ dàng, còn phải có bảo địa cùng loại với Kiếm Trì ở Thiên Kiếm Tông lúc trước mới được.
“Không biết tới năm nào tháng nào mới có cơ hội cải tiến ra linh chủng Kiếm Thảo ngũ phẩm đây?” Lục Huyền lầm bẩm, trong lòng hắn vẫn có sự thiên vị đặc biệt với linh thực loại Kiếm Thảo.
Lúc trước, khi hắn còn là tu sĩ Luyện Khí kỳ, vì một gốc Kiếm Thảo ngoài ý muốn bồi dưỡng ra mà được đám cao tầng của Kiếm Đường như Thẩm Diệp để mắt tới, nhờ vậy mới kiếm được không ít Kiếm Thảo quý hiếm. Hơn nữa sau khi Kiếm Thảo thành thục bên trong quầng sáng đến từ nó cũng sẽ mở ra phần thưởng cực kỳ phong phú. Theo một ý nghĩa nào đó, Kiếm Thảo cũng đại diện cho quãng thời gian chậm rãi tích góp lực lượng bên trong Thiên Kiếm Tông, cũng là một chuỗi ký ức cực kỳ khó quên trong cuộc đời hắn.
Hắn dừng chân trong khu vực linh điền đang gieo trồng Kiếm Thảo, nhớ lại chuyện cũ năm xưa, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Ly Dương Đạo Tông. Nơi này có sơn môn nghìn trượng, mây mù lượn lờ, tiên hạc bay lượn, cảnh tượng chẳng khác nào chốn thần tiên.
Cách sơn môn chừng mấy trăm dặm, có một vết nứt không gian to lớn vừa lặng lễ hiển hiện ngay giữa không trung. Ngay sau đó, một chiếc phi chu hình lá nhìn hệt như cự kiếm trực tiếp xuyên qua vết nứt, hiển lộ ra bên ngoài. Phía trên phi chu có năm vị kiếm tu khí chất xuất trần đang đứng thẳng, người dẫn đầu là một vị tu sĩ trung niên khí tức thâm trầm như biển sâu, trên lưng đeo song kiếm màu bạc trắng, kiếm khí tung hoành, lại có hai dải lụa cũng màu bạc trắng vờn quanh hai bên trái phải, đó chính là kiếm linh do song kiếm dựng dục ra.
Tu sĩ trung niên này chính là Hoàn Chân Kiếm Chủ của Động Huyền Kiếm Tông, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, lần này được Ly Dương Đạo Tông mời tới tham dự Vạn Linh đại hội. Có bốn vị kiếm tu đang kính cần đứng phía sau lưng ông ấy. Tu sĩ đứng đầu trong bốn người này là một thanh niên có kiếm ảnh sau lưng, tên là Mạc Viễn Phong, cũng chính là Kiếm Tử chân truyền của Động Huyền Kiếm Tông, có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ. Ba người khác đầu là đệ tử hạch tâm của Kiếm Tông, trong đó có hai người tu vi Kết Đan hậu kỳ, một người là Kết Đan trung kỳ.
Nếu Lục Huyền có mặt ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ, bởi vì vị kiếm tu Kết Đan trung kỳ có dung mạo tuấn tú với đôi đồng tử hai màu đen trắng kia chính là Cát Phác, người từng xây dựng nên mối giao tình sâu đậm cùng hắn lúc còn ở bên trong Thiên Kiếm Tông.
“Cuối cùng cũng tới Ly Dương cảnh.” Vạn Trọng đứng trên phi chu, nét mặt lộ ra vài phần hưng phấn. Bởi Động Huyền Kiếm Tông và Ly Dương Đạo Tông cách nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, giữa hai bên còn cách tới mười giới vực nên để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra, đồng thời cũng để biểu đạt sự tôn trọng với Ly Dương Đạo Tông, Hoàn Chân Kiếm Chủ mới quyết định đến sớm hơn một chút, cũdng may một đường thông suốt, đã thuận lợi đến gần Ly Dương Đạo Tông rồi.
“Ô? Bên kia có một đám tăng nhân không biết từ đâu tới kìa.” Vạn Trọng đưa mắt nhìn khoảng trời ở cách đó hơn mười dặm, nơi kia hiện đang có một đóa hoa sen khổng lồ nhanh chóng bay về phía sơn môn của Ly Dương Đạo Tông. Chính giữa hoa sen có mấy vị tăng nhân, toàn thân tản ra Phật quang, còn mơ hồ có Phạn âm vang lên từ sâu trong đáy lòng mấy người bọn họ.
Dường như cảm nhận được Vạn Trọng bên này đang nhìn trộm, một tăng nhân cao lớn có cảnh giới Nguyên Anh khẽ đọc một tiếng Phật hiệu, sau đó khẽ gật đầu với phi chu hình dạng cự kiếm đằng xa. Trên phi chu, Hoàn Chân Kiếm Chủ khẽ gật đầu đáp lễ. “Đây là cao tăng đến từ Huyền Không Tự, người dẫn đầu là Không Tuệ pháp sư, cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, có Kim Cương Pháp Thể hộ thân, phần lớn thần thông, pháp bảo ... vân vân đầu khó có thể công phá được tầng phòng ngự nhục thân của đối phương.” Mạc Viễn Phong giới thiệu qua với đám người Cát Phác phía sau.
“Huyền Không Tự, tương truyền nó nằm tại một nơi cực kỳ bí mật bên trong Tiểu Thiên Phật Quốc, không ngờ lại được trông thấy cao tăng trong tự ở đây.” Vạn Trọng hưng phấn nói nhỏ.
“Vạn sư đệ, Cát sư đệ và cả Chu sư đệ nữa, lần này chúng ta đại diện cho Động Huyền Kiếm Tông đi tới Ly Dương Đạo Tông tham dự Vạn Linh đại hội, nên nhớ làm gì cũng phải cẩn thận, không được làm ô uế thanh danh của Kiếm Tông. Nhưng cũng không cần nhát gan ngại phiền phức, nếu có tu sĩ lòng dạ khó lường, ác ý khiêu khích, lúc nên ra tay thì cứ ra tay.” Mạc Viễn Phong nghiêm mặt dặn dò mấy người. “Vâng! Mạc sư huynh!” Ba người đồng loạt gật đầu. Mạc Viễn Phong vốn là Kiếm Tử chân truyền của Động Huyền Kiếm Tông, cũng là một trong mấy vị kiếm tu kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ, gã có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, tạo nghệ kiếm đạo xuất thần nhập hóa, được mọi người vồ cùng ngưỡng mộ. Thân phận địa vị của gã hoàn toàn không thua kém một số trưởng lão trong Kiếm Tông, nhưng thân phận vẫn là Kiếm Tử của Kiếm Tông nên mọi người đầu gọi đối phương một tiếng sư huynh như cũ. “Mạc sư huynh, xưa nay ta vẫn thích giúp người làm vui, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện động thủ với người khác đâu.” Có thể thấy trong ba người thì tính cách của Vạn Trọng là hoạt bát nhất, gã có thể thoải mái cười đùa cợt nhả với Mạc Viễn Phong. “Nhưng Chu sư đệ sát tâm rất nặng, chưa chắc đã giống với ta.” Vạn Trọng nói xong lại quay đầu nhìn về phía gã thanh niên có nét mặt lạnh lùng bên cạnh. Chỉ thấy chính giữa trán thanh niên này có một vết kiếm dài nhỏ, khí tức hung sát mơ hồ tản ra từ bên trong vết kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận