Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1241: Mấy Thứ Dưa Vẹo Táo Nứt... _

Chương 1241: Mấy Thứ Dưa Vẹo Táo Nứt... _Chương 1241: Mấy Thứ Dưa Vẹo Táo Nứt... _
“Mấy thứ dưa vẹo táo nứt này còn không đáng để ta ra tay.” Đương nhiên ngoài mặt thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại đang âm thầm trào phúng: “Ở dưới đài ăn linh quả uống linh nhưỡng, nhìn các thiên chỉ kiêu tử biểu diễn cho ta xem chẳng phải sung sướng hơn sao?” Luận bàn bắt đầu, hai người Lục Huyền và Cát Phác không báo danh tham gia ngồi dưới đài, nhìn pháp khí và phù lục bay loạn, thần thông và bí thuật thi nhau nhảy múa trên mười cái đài cao, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Mùi vị linh quả Ly Dương Đạo Tông cung cấp cũng không tệ.” Lục Huyền ném một trái linh quả màu đỏ rực vào miệng, cảm nhận linh khí tinh thuần ẩn chứa bên trong nước quả bùng nổ tại khoang miệng, có phần vui vẻ, thấp giọng cảm khái một câu. “Đúng thế, nhưng linh nhưỡng thì kém hơn loại Lục sư đệ ủ ra một chút.” Cát Phác bên cạnh trả lời.Docfull.vn- đọc tr miễn phí
Ly Dương Đạo Tông có chuẩn bị rất nhiều linh quả linh nhưỡng cho lần Vạn Linh đại hội này, dù phẩm giai linh quả không cao nhưng hơn ở chủng loại phong phú, để Lục Huyền có thể ăn uống no nê. Về phần linh nhưỡng, tuy hắn bán cho Đạo Tông không ít, nhưng nếu so với toàn bộ đại hội thì hoàn toàn không đáng kể, bởi vậy linh nhưỡng của hắn chỉ xuất hiện trong mấy cuộc giao lưu tương đối quan trọng trước đó mà thôi. Ngoại trừ mua linh tương linh nhưỡng từ chỗ hắn, phần lớn đám linh tương linh nhưỡng được cung cấp trong đại hội đều do Đạo Tông tự sản xuất, còn có một phần là mua từ tông môn hoặc các thế lực khác. Đương nhiên, bất kể là phẩm giai hay phẩm chất đều kém mấy loại Lục Huyền cung cấp một chút.
Luận bàn vốn tuân theo chế độ đào thải, đến điểm là dừng, bởi vậy tuy có rất nhiều sinh linh và tu sĩ báo danh tham gia nhưng tốc độ đào thải còn nhanh hơn.
Với Lục Huyền, mấy phần thưởng của Đạo Tông chỉ là những món đồ bình thường, nhưng với các tu sĩ còn lại thì khác. Ở cảnh giới Kết Đan, có thể nói là cực ít người có được bảo vật thất phẩm. Bởi vậy càng về sau, tranh đấu càng trở nên kịch liệt, các loại thần thông, bảo vật ùn ùn xuất hiện, đã giúp Lục Huyền được mở rộng tầm mắt một phen. Cuối cùng, món pháp bảo trung giai kia đã bị một vị Đạo Tử Kết Đan viên mãn của Ly Dương Đạo Tông dựa vào các loại bảo vật đoạt được, Chu Sào thuận lợi tiến vào mười vị trí đầu tiên, lấy được một viên linh đan lục phẩm.
Về phần Vạn Trọng, dù thực lực thật sự của người này còn vượt trên Chu Sào, nhưng gã chỉ mang tâm thái vui đùa đánh hơn mười trận, cảm thấy không còn gì thú vị lại lui xuống.
“Chúc mừng hai vị sư huynh đoạt được bảo vật phong phú.” Chờ hai người Chu Sào trở về, Lục Huyền và Cát Phác đều chúc mừng hai người. “Đa tạ hai vị sư đệ.” Vạn Trọng lọt vào một trăm vị trí đầu cợt nhả nói. Chu Sào chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt thản nhiên, dường như có phần không hài lòng với chiến tích của mình.
“Với số thần thông bí thuật và nhiều loại pháp bảo trung giai ta đang nắm giữ, còn có lượng lớn kiếm phù ngũ phẩm, hẳn là tiến vào ba hạng đầu cũng không quá khó, mười phần chắc chín. Về phần có giành được hạng nhất lại còn phải dựa vào vận may và sự ủng hộ của Ly Dương Đạo Tông cùng với tên Đạo Tử kia.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Trên thực tế, có không ít tu sĩ Kết Đan hậu kỳ tham gia cuộc luận bàn này, thậm chí còn có cả Kết Đan viên mãn. Bọn họ không chỉ có tu vi cao, còn là thiên chi kiêu tử của các đại tông môn, đại thế lực, bởi vậy trong tay ai cũng nắm giữ pháp bảo hoặc thần thông bí thuật mạnh mẽ, nên Lục Huyền - dù khá tự tin vào bản thân - cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Chỉ tiếc trong các loại bảo vật ban thưởng, hắn chỉ có chút hứng thú với ba hạng đầu, nhưng nếu hắn thật sự tiến vào ba hạng đầu, e rằng sẽ làm dấy lên một hồi sóng to gió lớn, thậm chí còn đưa tới một ít phiần toái không đáng có. Bởi vậy còn không bằng ở dưới đài làm quần chúng hóng chuyện, nhìn một đám thiên kiêu tranh đoạt các loại bảo vật phổ thông.
Sau luận bàn là giai đoạn giao lưu các loại bảo vật. Bảo vật giao lưu được chia làm hai loại đấu giá và tự do trao đổi.
Tu sĩ có thể giao bảo vật cho Ly Dương Đạo Tông để bán đấu giá, Đạo Tông sẽ rút ra một ít tiền phí.
Nhưng Đạo Tông có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt với những món bảo vật tham gia bán đấu giá, bảo vật cấp bậc Kết Đan bình thường còn chưa đủ tư cách tiến vào phòng đấu giá của bọn họ. Chỉ có bảo vật ngũ phẩm lục phẩm cực kỳ trân quý mới có cơ hội trở thành vật phẩm đấu giá. Ngoài ra, tu sĩ cũng có thể tự do trao đổi bảo vật với những tu sĩ khác trong buổi trao đổi do Đạo Tông tổ chức.
Hai loại hình này đầu có mặt lợi và mặt hại riêng, phải xem tu sĩ tự lựa chọn thế nào.
Nội dung bắt đầu trước tất nhiên là buổi trao đổi bảo vật tự do.
“Không biết có cơ hội nhặt nhạnh được linh chủng cao giai nào không.” Lục Huyền và mấy người Cát Phác tách ra, một mình dạo bước giữa vô số quầy hàng do các tu sĩ mở bán. Tình cảnh này đã mang đến cho hắn một chút cảm giác quen thuộc giống như khi mình còn dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí, thường xuyên dạo chơi qua các quầy hàng ở phường thị tán tu. “Bảo vật đáng giá nhất thường xuất hiện theo cách bình thường nhất.” Hắn khẽ cười một tiếng, lại đưa mắt quan sát bốn phía xem có linh chủng hoặc trứng linh thú nào khiến mình hứng thú hay không.
Tu sĩ và sinh linh ở đây đến từ chư thiên giới vực, thậm chí có một số nơi Lục Huyền còn chưa từng nghe qua tên, bởi vậy rất có thể nơi này sẽ xuất hiện linh chủng cao giai hiếm thấy nào đó. Cơ hội khó có được như thế, tất nhiên là Lục Huyền sẽ không bỏ qua. “Hả?” Khi hắn đi ngang qua một quây hàng nhỏ, đột nhiên bước chân khựng lại. Chủ quán là một tăng nhân trung niên mặt mũi hiền lành, nhìn qua có vẻ cực kỳ vô hại, nhưng khí tức lại như vực thẳm sâu không thấy đáy. “Cao tăng cảnh giới Nguyên Anh!” Lục Huyền nhủ thầm trong lòng, ánh mắt lập tức rơi vào một hạt linh chủng thần dị được đặt trên quầy hàng. Nhìn mặt ngoài, hạt linh chủng này giống như một viên đá cuội có màu vàng sẫm, với vô số những điểm sáng màu vàng đậm nhỏ bé lập lòe, không ngừng lắc lư dao động, nhưng chờ đến lúc ngưng thần nhìn kỹ, lại thấy vô số điểm sáng kia như sống lại, rồi chỉ trong nháy mắt, chúng đã tranh nhau lao thẳng về phía thức hải của Lục Huyền rồi.
Trong một chớp mắt sau đó, có cảm giác hàng nghìn hàng vạn ý niệm cực nhỏ đang trùng kích vào thức hải của hắn, khiến suy nghĩ trong đầu trở nên cực kỳ hỗn loạn. Cũng may hành động này chỉ mang tính tự phát, không có ác ý gì, lại cộng thêm Lục Huyền tu luyện bí thuật Tinh Thần Tự Tại Quan Tưởng Pháp) khiến cho linh thức mạnh mẽ vượt xa cường giả cùng cấp, nên đến cuối cùng, hắn chỉ thất thần trong nháy mắt mà thôi. “A Di Đà Phật, vị thí chủ này, xin đừng dùng linh thức tra xét linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ trên quây hàng của ta, nếu không sẽ có nguy cơ tâm thần thất thủ.” Hai tay tăng nhân trung niên trước mặt chập lại làm một, trong miệng lẩm nhầm niệm một tiếng Phật hiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận