Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1242: Hương Hỏa Diệu Thụ!

Chương 1242: Hương Hỏa Diệu Thụ!Chương 1242: Hương Hỏa Diệu Thụ!
“Đại sư, là tại hạ vô lễ, xin thứ lỗi. Bởi vì bình thường khi nhìn thấy linh chủng hiếm thấy, ta đầu sẽ quên hết tất cả rồi không nhịn được muốn tìm hiểu sâu hơn.” Trên mặt Lục Huyền lộ ra ý cười, vội vàng lên tiếng giải thích với tăng nhân.
“Không sao, chỉ là lần đầu tiên đụng phải linh chủng này, có thể sẽ sinh ra một chút cảm giác không thoải mái cho thí chủ.” Ánh mắt tăng nhân lộ vẻ ôn hòa, cười nói.
“Không biết linh chủng gọi là Hương Hỏa Diệu Thụ này có chỗ nào kỳ dị, Lục mỗ có vài phần hứng thú với nó, đại sư có thể giảng giải giúp tại hạ hay không?”
“Hương Hỏa Diệu Thụ là linh thực thất phẩm, cực kỳ hiếm gặp ở Tu Hành giới, nó được dựng dục ra từ Hương Hỏa Lâm - một ngôi chùa của chúng ta. Trong Hương Hỏa Lâm đã tích lũy hương hỏa của vô số tín đồ suốt hơn vạn năm qua, bởi vậy linh chủng dựng dục ra cũng có quan hệ mật thiết với nó. Sau khi thành thục, bên trên có thể mọc ra linh quả hiếm thấy do hương hỏa tỉnh thuần ngưng kết mà thành, ăn vào có thể ngưng tụ tượng thần hương hỏa trong một đoạn thời gian ngắn, có ích lợi rất lớn với tu sĩ tu tập thần thông tương ứng. Đồng thời linh mộc cũng là bảo vật hiếm thấy, có thể luyện chế ra pháp bảo hương hỏa, một kích bình thường cũng mang theo hương hỏa vô tận.” Tăng nhân kia thấy Lục Huyền thực sự có hứng thú với hạt linh chủng này, bèn giải thích cặn kẽ, không hề có vẻ ngạo mạn chỉ vì Lục Huyền mới có tu vi Kết Đan. “Linh chủng thất phẩm, quả nhiên lần này đến Vạn Linh đại hội là đúng rồi!” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm. Còn chưa tiến vào hội đấu giá đã gặp được một hạt linh chủng thất phẩm, khiến hắn lập tức thấy hứng thú hơn rất nhiều. “Đại sư đặt linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ thất phẩm này ở đây là muốn trao đổi loại bảo vật đặc biệt nào đó sao?” Hắn tò mò hỏi.
“Lão nạp không có ý định bồi dưỡng hạt linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ này nên muốn dùng nó để trao đổi lấy bảo vật. Giới hạn trong các loại pháp khí hoặc công pháp thần thông Phật môn.” Tăng nhân nọ chậm rãi nói.
“Linh chủng thất phẩm, đổi lấy bảo vật của Phật môn...” Lục Huyền rơi vào trầm tư. Hắn đã từng gieo trồng mấy loại linh thực cao giai có quan hệ mật thiết với Phật môn như Kim Cang Bồ Đề, Tịnh Bình Liễu và Tọa Phật Liên, cũng từng mở ra vài món bảo vật Phật môn quý hiếm từ bên trong quầng sáng. Trong nhóm này có bảo vật Kim Cang Trấn Ngục Tượng lục phẩm, và thần thông Bất Động Minh Vương Ấn trung giai.
Kim Cang Bồ Đề đã bị hắn bán đi, Bất Động Minh Vương Ấn vì là thần thông trung giai, còn dùng hình thức pháp ấn khắc sâu vào thức hải, không tiện truyền cho người khác. Bởi vậy bảo vật Phật môn có giá trị tương đối cao trong tay hắn chỉ còn lại Tọa Phật Liên và Kim Cang Trấn Ngục Tượng lục phẩm. “Đại sư, ngươi thấy hai món bảo vật trong tay ta thế nào? Dù chúng chỉ có lục phẩm nhưng trong các loại bảo vật cùng giai cũng được coi là cực kỳ hiếm thấy rồi, giá trị cộng lại có lẽ không kém hạt linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ kia.” Lục Huyền nói xong, đã tiện tay bày ra một đạo cấm chế phòng ngừa bị nhìn trộm, sau đó, cẩn thận đặt hai món bảo vật vừa xuất hiện vào khoảng giữa hai người.
Thứ hắn muốn mang ra trao đổi là một bức tượng Phật trợn mắt lớn bằng bàn tay có màu xanh đen, trên tay cầm pháp khí Kim Cang Xử, dưới chân giãm lên một đôi yêu vật tà ma có vẻ mặt dữ tợn, lại hướng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, như thể sẽ siêu độ chúng bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn có thêm một cái đài sen màu vàng rực rỡ, tỏa Phật quang ra bốn phía, bên trong những cánh hoa vàng óng nọ còn có một luồng hư ảnh tiểu hoà thượng lúc ngồi lúc nằm, dáng vẻ ngây thơ khả ái, trời sinh đã ẩn chứa Phật tính cường đại.
“Đây là bảo vật Kim Cang Trấn Ngục Tượng lục phẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra Pháp Tướng Kim Cang nắm giữ nhiều loại thần thông Phật môn, tuy chỉ là lục phẩm nhưng hơn ở chỗ có thể sử dụng trong nháy mắt, có thể nói là đứng hàng đầu trong các loại bảo vật cùng cấp. Ngoài ra còn có một đóa Tọa Phật Liên lục phẩm do tại hạ ngẫu nhiên có được linh chủng rồi tự tay bồi dưỡng mà thành, phẩm chất thượng đẳng. Có thể luyện hóa nó thành bảo vật đài sen, ngồi lên trên đài sen tu hành sẽ đạt được an thần định hồn, tăng cường ngộ tính, với người thuộc Phật môn như đại sư, nó còn có thể gia tăng tốc độ tu luyện thần thông bí thuật Phật môn.” Lục Huyền giới thiệu tin tức cặn kẽ về hai món bảo vật Phật môn kia với vị tăng nhân trước mắt. “Tọa Phật Liên...” Tăng nhân thấp giọng trầm ngâm.
Với ông ta, tuy Kim Cang Trấn Ngục Tượng có tính sát phạt rất mạnh nhưng lại không khiến ông ta có mấy hứng thú, mà ngược lại cái đài sen màu vàng rực rỡ kia mới khiến ông ta động tâm vô cùng.
Ông ta vừa mới tấn thăng Nguyên Anh không lâu, trong người chỉ có hai món bảo vật thất phẩm, đều đã được luyện chế thành pháp bảo trung giai, một công một thủ, chúng có thể giúp ông ta tự vệ giữa nhóm tu sĩ cùng giai, nhưng lại không có một loại thần thông bí thuật nào có khả năng gia tăng tốc độ tu luyện.
Tọa Phật Liên của Lục Huyền dù chỉ là lục phẩm nhưng vẫn có tác dụng không nhỏ với cảnh giới Nguyên Anh như ông ta hiện giờ, tích lũy lâu dài hoàn toàn có thể tăng cường thực lực của ông ta trên diện rộng.
“Lão nạp cũng có ý trao đổi với tiểu hữu, nhưng phẩm giai của linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ này là thất phẩm, mà hai món bảo vật trong tay tiểu hữu tuy đều là lục phẩm nhưng giá trị cộng lại vẫn không bằng hạt linh chủng kia của ta. Liệu tiểu hữu có thể bù thêm một ít hay không?” Tăng nhân cười hỏi.
“Đại sư, linh chủng đúng là thất phẩm nhưng hẳn là ngài cũng biết, trong các loại bảo vật thì linh thực linh dược gần như luôn nằm ở tầng thấp nhất, linh chủng còn thấp hơn một chút nữa. Chu kỳ bồi dưỡng linh chủng thất phẩm quá dài, động một cái là mất hơn trăm năm, đồng thời còn có điều kiện bồi dưỡng cực kỳ khắc nghiệt, có nguy cơ thất bại bất cứ lúc nào.”
“Trong khi Tọa Phật Liên này của ta, dù có chút giới hạn nhưng vừa hay lại phù hợp với tu sĩ Phật môn, trong các loại bảo vật Phật môn lục phẩm, rất khó tìm được thứ tốt hơn nó. Lễ ra hai món bảo vật ta mang đến cũng vừa vặn tương đương với hạt linh chủng của ngài rồi, nhưng đại sư đã nói như vậy, ta cũng không dám bất kính. Thôi được, để ta bù thêm ba trăm linh thạch trung phẩm, đại sư thấy thế nào?” Đầu tiên Lục Huyền to gan phản bác lại lời vị tăng nhân trước mặt nói, sau đó lại chủ động tỏ ra yếu thế, trông có vẻ cực kỳ đau lòng.
“Được, thành giao.” Tăng nhân kia vốn có hứng thú nồng hậu với Tọa Phật Liên, mà Kim Cang Trấn Ngục Tượng cũng không tầm thường, bởi vậy đã nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Đây là ba trăm linh thạch trung phẩm, mời đại sư xem qua.” Lục Huyền tỏ vẻ đau lòng móc linh thạch ra, đưa tới trước mặt tăng nhân, sau đó nhận lấy hạt linh chủng Hương Hỏa Diệu Thụ do tăng nhân đưa cho, da thịt phía dưới lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tầng linh nhưỡng mỏng, tâm thần ngưng tụ trên linh chủng, một ý niệm lập tức lóe lên trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận