Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1272: Sân Kiếm Sưi

Chương 1272: Sân Kiếm SưiChương 1272: Sân Kiếm Sưi
"Tuệ Ngư yêu thích vật có kiếm khí nồng đậm, như vậy kiếm khí ám lưu vừa mới sưu tầm được sẽ có lực hấp dẫn cường đại đối với chúng nó, có thể dùng thứ này làm mồi dụ để bắt đám cá kia." Trong lòng Lục Huyền chợt nảy lên một ý tưởng.
Nghĩ đến liền làm, hắn lập tức tụ hợp mấy luồng kiếm khí ám lưu mình từng sưu tầm được lúc trước lại cùng một chỗ, lại thông qua Phân Quang Độn Ảnh kiếm khí khống chế, để chúng nó tự do di chuyển trong một khu vực nhất định.
Về phần chính hắn, hắn lập tức mượn dùng năng lực ngăn cách khí tức của Kim Lũ Lôi Y, hoàn mỹ che giấu thân hình của mình.DOC FUL L.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
"Căn câu rồi." Chờ đợi một lát, một con cá màu đỏ thẫm đã xuất hiện trong phạm vi linh thức của Lục Huyền. Khí tức của con cá này còn cường đại hơn cả tên đồng bạn vừa rồi của nó, chỉ thấy từng tia kiếm khí màu đỏ thẫm hình thành nên từng dải tua rua dài mảnh màu đỏ, chậm rãi phiêu đãng trong hồ nước, mang đến một vẻ đẹp có phần diêm dúa lẳng lơ. Dường như nó không nhận ra được sự tồn tại của dòng kiếm khí ám lưu bên này, chỉ chăm chăm đi xuyên qua hồ nước không mục đích.
"Còn giả vờ giả vịt với ta. Nhưng dựa theo tình huống này, có vẻ như linh tính của Tuệ Ngư kia cũng không kém, nó lại biết cách diễn xuất cơ." Trong lòng Lục Huyền âm thầm buồn cười.
Vấn đề là đứng trước khả năng diễn xuất tinh xảo của hắn thì thủ đoạn của con Tuệ Ngư này có phần sơ hở chồng chất, thậm chí tất cả đều là sơ hở.
Quả nhiên, không đến một lát sau, con cá màu đỏ thẫm kia đã hóa thành một sợi tơ hồng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chạy cực nhanh về nơi kiếm khí ám lưu tụ tập. Còn chưa tiếp xúc đến ám lưu, đã có từng luồng kiếm khí vô hình lao tới vây khốn nó, giống như một cái lưới lớn chậm rãi thu lại.
"Lại bắt được một con." Trong lòng Lục Huyền vô cùng vui sướng, hắn vừa sưu tầm kiếm khí ám lưu vừa dùng chúng nó để dụ bắt Tuệ Ngư.
"Ở trong Thiên Bảo Chân Hà, ta là một cao thủ thả câu, hiện giờ tiến vào Tâm Kiếm hồ, ta lại thành một vị đại sư bắt cá." Hắn âm thầm suy nghĩ.
Đối với chuyện dụ bắt Tuệ Ngư, hắn làm như thế không chỉ để sau này có thể bồi dưỡng ra rất nhiều linh thực Kiếm Thảo, mà còn nhân cơ hội này để nhớ lại thời gian vui vẻ khi bắt cá trên sông lúc còn bé.
"Được rồi, cũng không kém bao nhiêu nữa. Hắn là mấy con cá trong vùng nước này đã bị bắt gần hết rồi." Hơn một canh giờ trôi qua, Lục Huyền vẫn chưa thỏa mãn, trực tiếp thu lại kiếm khí ám lưu.
Lúc này, trong cái lưới được tạo thành từ Phân Quang kiếm khí của hắn đã có hơn ba mươi con cá với nhiều màu sắc khác nhau rồi. "Tuệ Ngư có tính công kích cường đại, nhưng lại không có nhiều pháp khí loại giam cầm đủ sức vây khốn chúng nó, xem ra đành phải để cho vỏ kiếm háo sắc kia được lợi rồi." Lục Huyền nghĩ ngợi như vậy, rồi không chút do dự đã lấy cái Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm từ trong túi trữ vật ra.
Phần vết nứt phía trên vỏ kiếm đang cắm một thanh cự kiếm, thời điểm kéo nó ra, bên trong chợt truyền đến một luồng hấp lực như có như không, có cảm giác cái vỏ kiếm nọ vô cùng luyến tiếc thanh cự kiếm kia.
"Cuộc sống hàng ngày của cái vỏ kiếm này thật là thoải mái, cứ cách mấy ngày một lần, ta lại đổi một thanh phi kiếm có phong tình khác cho nó thưởng thức. Mấy con cá này quá nhỏ, chắc không thể thỏa mãn được nó, cũng may số lượng đủ nhiều, miễn cưỡng cũng có thể nhét đầy vỏ kiếm."
Lục Huyền cẩn thận đưa từng con cá thon dài vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, sau đó thu Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm vào trong Thao Trùng Nang, tiếp tục đi thăm dò chỗ sâu bên trong Tâm Kiếm Hồ. Càng đi vào trong, nước hồ càng để lộ ra màu xanh biếc, vô số kiếm khí hóa thành linh dịch sần sệt, điên cuồng ép tới thân thể Lục Huyền. Tâm niệm hắn vừa động, Phong Lôi kiếm ý đã hình thành nên một cái vòi rồng đen kịt, bên trong kiếm khí gào thét, tiếng sấm không ngừng, trực tiếp bao bọc Lục Huyền ở trong đó, làm cho áp lực đang chèn ép trên người hắn lập tức nhẹ nhàng đi không ít.
"Vị sư đệ này vừa thi triển Phong Lôi kiếm khí sao? Mặc dù phẩm giai kiếm khí không cao, nhưng tu hành đến cảnh giới xuất thần nhập hóa như vậy cũng không dễ dàng." Một giọng nói ôn hòa chợt truyền vào bên tai Lục Huyền. Trong nháy mắt sau, một thanh niên phong thần tuấn lãng, mắt như điểm sơn đã xuất hiện ở gần hắn.
"Tại hạ Long Tinh Vũ, đến từ Trùng Hư Kiếm Phong, xin hỏi sư đệ xưng hô như thế nào?" Trước người thanh niên có một cái hộp kiếm mang phong cách cổ xưa không ngừng trôi nổi lơ lửng, gã mỉm cười hỏi Lục Huyền. "Hoàn Chân Kiếm Phong Lục Huyền bái kiến Long sư huynh." Lục Huyền đáp lễ rồi truyền âm nói.
"Hoá ra là Lục sư đệ, nghe nói sư đệ tinh thông linh thực linh nhưỡng, lại là người được Kiếm Chủ cố ý mang từ ngoại vực về tông môn? Thực sự không ngờ, sư đệ cũng có được trình độ tỉnh xảo như thế trên con đường kiếm đạo, có thể tu hành Phong Lôi Kiếm Kinh đến trình độ này, nếu trực tiếp đặt toàn bộ tâm tư lên kiếm đạo, đoán chừng sẽ trở thành một vị cao thủ kiếm đạo nổi dang khắp Kiếm Tông." Long Tỉnh Vũ nhìn về phía Lục Huyền, trong ánh mắt có vẻ tán thưởng rõ ràng.
"Long sư huynh khen nhầm rồi, sư đệ ta không dám nhận." Lục Huyền vội vàng nói: "Sư đệ yêu thích linh thực vượt qua tất cả, thậm chí chuyện tu hành cũng phải đặt ở phía sau, chỉ một lòng muốn bồi dưỡng toàn bộ những loại linh thực hiếm thấy trên thế gian này."
"Về phần một chút thành tựu nho nhỏ trên con đường kiếm đạo, ta luyện tập được nó chỉ đơn thuần là đã bồi dưỡng quá nhiều Phong Lôi Kiếm Thảo mà thôi." Hắn thuận miệng bịa ra một lý do.
Đối với thiên phú kiếm đạo của mình, hắn lại hiểu biết rất rõ ràng. Sau khi hấp thu thật nhiều gói kinh nghiệm kiếm ý, lại bồi dưỡng số lượng lớn Kiếm Thảo, cộng thêm các loại bảo vật Thông Minh Kiếm Tâm, Lôi Minh Kiếm Đảm, Hoàn Chân Kiếm Dịch, hắn mới có được bản lĩnh kiếm đạo hôm nay. Nếu thật sự dốc lòng chuyên tâm trên con đường kiếm đạo thì đoán chừng không bao lâu nữa sẽ lộ ra nguyên hình.
"Đáng tiếc." Long Tinh Vũ than nhẹ một tiếng, chợt quay đầu nhìn về một bên. "Có một con Sân Kiếm Sư tinh quái đang đi tới, con tỉnh quái kia cứ như điên dại, tính công kích lại đứng đầu ở Tâm Kiếm hồ này. Lục sư đệ cứ chờ ở một bên trước, sau khi ta thu thập nó, lại đến tâm sự với sư đệ."
Lời gã nói còn chưa dứt, hộp kiếm mang phong cách cổ xưa trước người đã lập tức nhảy lên. Chỉ trong nháy mắt một viên kiếm hoàn màu tối đã chui ra, trực tiếp biến đổi thành một đạo kiếm quang, quét thẳng theo phương hướng ánh mắt gã đang nhìn chăm chú.
"Sân Kiếm Sư..." Vẻ mặt Lục Huyền vẫn bình tĩnh như thường, hắn đang hồi tưởng lại những lời Mạc Viễn Phong từng dặn dò mình.
Trong Tâm Kiếm hồ có chứa rất nhiều thi hài vốn thuộc về các vị Nguyên Anh Chân Quân đã chết của Kiếm Tông, trong thi hài của bọn họ lại ẩn chứa một phần chấp niệm Nguyên Anh chưa tan, sát tính cực mạnh, trải qua thời gian dài đằng đẫng đã hình thành một loại tinh quái loại kiếm đặc thù tên là Sân Kiếm SƯ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận