Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1352: Bạch Viên Kinh Ngạc!

Chương 1352: Bạch Viên Kinh Ngạc!Chương 1352: Bạch Viên Kinh Ngạc!
"Động phủ gần đây có tốt không?" Lục Huyền vừa đi vào chỗ sâu bên trong động phủ, vừa hỏi thăm.
"Kiếm Chủ cùng với vài vị Nguyên Anh Chân Quân bên trong Kiếm Phong đầu từng đi tới động phủ. Trong đó, dường như Nguyên Dung chân quân cũng đang sốt ruột ngóng trông lão gia ngài trở về."
"Nguyên Dung Chân Quân... Là tới thúc giục kiếm phù sao?" Lục Huyền khẽ cười một tiếng, hắn biến mất lâu như vậy, không biết đã thiếu nợ bao nhiêu khoản rồi, khó trách Nguyên Dung Chân Quân lại ngóng trông hắn nhanh chóng trở về tông. Cũng may trong vòng mấy năm hắn trở về Lôi Hỏa Tinh Động cũng không nhàn rỗi, lấy bản lĩnh chế phù cấp bậc tông sư của hắn, chỉ cần tùy tiện bỏ ra một chút thời gian vẽ ra kiếm phù là có thể báo cáo kết quả công tác rồi. "Ngoài ra, bên trong Kiếm Phong cũng có không ít đệ tử từng tới bái phỏng lão gia, thấy lão gia không có ở đây, nên mấy năm nay bọn họ cũng không có tới nữa. Lúc trước vài vị đệ tử chân truyền tại Thiên Kiếm Tông cũng tới mấy lần, nửa năm trước vị Cát Phác kia còn cố ý nói cho ta biết, nói Hỏa Lân Nhi sư đệ đã bắt đầu chuẩn bị đột phá Kết Đan thêm một lần nữa rồi."
"Hỏa Lân Nhi sư huynh..." Lục Huyền dừng bước chân, sau đó chân thành cầu chúc đối phương có thể thuận lợi đột phá, bằng không nếu thất bại thêm một lần nữa thì rất có thể đối phương sẽ triệt để không gượng dậy nổi, đoạn tuyệt kiếp sống tu hành này luôn.
"Đúng rồi, có một lần vị Nguyên Anh Chân Quân bên trong Kiếm Phong tới, nói Kiếm Giao tiền bối từng nhắc tới lão gia ngài."
"Lão Kiếm Giao? Nhắm chừng là không có Hoàn Chân Kiếm Dịch để uống đây mà?" Lục Huyền âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Trước khi rời đi, hắn đã cố ý chuẩn bị cho đối phương số lượng Hoàn Chân Kiếm Dịch cực kỳ xa xỉ. Nhưng thời gian rời đi lại vượt quá dự đoán của hắn, coi như uống tiết kiệm một chút mới có thể kiên trì được lâu như vậy, nhưng nếu dựa theo tiết tấu bình thường, thậm chí bởi vì có đủ Hoàn Chân Kiếm Dịch mà uống thoải mái thì khẳng định là hiện tại có chút sứt đầu mẻ trán rồi cũng nên.
"Tội quá tội quá, ta lấy được Uẩn Không Tiên Đằng từ chỗ lão Kiếm Giao tiền bối, vậy mà chút Hoàn Chân Kiếm Dịch cũng không thể cam đoan cung ứng liên tục cho ngài." Trong lòng Lục Huyền sinh ra vài phần áy náy.
"Chờ bồi dưỡng xong đám linh thực trong động phủ, ta nhất định phải đi bái phỏng một phen." Trong lòng hắn nghĩ vậy, sau đó quay đầu nhìn về phía bạch viên.
"Trước khi ta rời đi, không phải ngươi từng nói mình nhớ đám Phong Chuẩn cùng với Đạp Vần Linh Miêu sao? Lần này ta đều mang chúng quay về Kiếm Tông rồi."
"A? Nhóm tiểu đồng bọn của ta cũng tới?" Bạch viên nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nó xoa xoa tay, bày ra bộ dáng vô cùng nóng lòng.
"Ừm, tất cả chúng đều tới, còn có mấy con linh thú khác nữa." Linh thức của Lục Huyền đảo qua, hắn lập tức đi vào một khu vực trống rộng rãi. Tâm niệm vừa động, chim mập như một hòn núi nhỏ đang ngồi trên mặt đất, khiến cho đống núi đá chung quanh không ngừng rung động lắc lư.
"Ngao!" Ngay sau đó là tiếng gầm nhẹ quen thuộc Đạp Vân Linh Miêu mang theo vài phần nũng nịu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, lôi đình lấp lóe, Thính Phong Thú, Lôi Long Hống cùng với Thanh Nhạc Lân lần lượt hiển hiện.
"Đây là?" Bạch viên lập tức sửng sốt theo bản năng, bởi vì con chim mập như ngọn núi nhỏ trước mắt này quá mức khác biệt với hình ảnh trong trí nhớ của nó! Trong ấn tượng của nó, con Phong Chuẩn này vẫn chỉ là một chú chim nhỏ, tuy cái bụng tròn vo nhưng dáng vẻ cực kỳ ngây thơ chân thành, tựa như rất dễ bị bắt nạt.
Nhưng bầy giờ con chim mập này đã phát triển thành cái quỷ gì đây?
Bạch viên cảm nhận được khí tức của chim mập trước mặt cũng không thua kém mình bao nhiêu, thậm chí còn hoài nghi nó chỉ đè một cái thôi là mình bẹp dÍ.
"Mẹ kiếp! Con chim mập này, ngươi từ đâu tới vậy?" Nó không nhịn được khẽ cao giọng hô.
"Kiu kiu!" Mặc dù con chim mập đã đạt đến trình độ ngũ phẩm nhưng vẫn chưa luyện hóa được xương ngang, vì vậy nó chỉ có thể điên cuồng há miệng, hò hét về phía bạch viên. Nhìn bên dưới đám lông vũ màu xanh nhạt dựng đứng lên từ hai cánh của nó là có thể nhìn thấy cần cổ bên dưới đã sưng đỏ cả rồi, xem ra nhóc con này mắng rất khó nghe.
Bạch viên ôm cổ con chim mập, lại hung hăng túm một cái lên phần bụng mượt mà của nó, vội vàng lên tiếng giải thích: "Chim mập, ta đùa với ngươi thôi, không ngờ ngươi đã là linh thú ngũ phẩm rồi, xem ra nhiều năm như vậy lão gia đối đãi với ngươi thật không tệ."
Chim mập nghe vậy, lúc này mới chịu an tĩnh lại.
Đạp Vân Linh Miêu đang đứng một bên không có bất cứ biểu thị gì, con ngươi màu xanh biếc của nó chỉ lạnh nhạt nhìn bạch viên một cái, đã lập tức đi vào chỗ sâu bên trong động phủ rồi. Nhưng hai chùm lông tóc màu xám trắng trên hai tai của nó đã kết lại tạo thành một hình trái tim rồi, nhìn ra được tâm trạng của nó khá là vui vẻ.
"Mèo lớn cũng là ngũ phẩm sao, qua ta thương cái nào!" Phát hiện được khí tức của Đạp Vân Linh Miêu, bạch viên không khỏi kinh hô thành tiếng.
Trong ấn tượng của nó, Đạp Vân Linh Miêu cũng được, Phong Chuẩn cũng thế, chúng chỉ là linh thú tam phẩm, có một khoảng cách rất lớn với tồn tại thân là linh thú ngũ phẩm như nó, bởi vậy nó có lòng tin tuyệt đối, sẽ nhận được sự tin tưởng của Lục Huyền.
Thật không ngờ, hai đứa đồng bọn nhỏ vốn không đáng chú ý lúc trước kia đã trưởng thành đến cùng một cấp độ với nó rồi. Đang lúc bạch viên ngẩn người, đột nhiên một luồng lưu quang màu trắng bạc chợt lóe lên phía trước người nó.
Trên đỉnh đầu Lôi Long Hống có một chiếc sừng với lôi quang quanh quẩn, nó đang tò mò nhìn Bạch Ngọc Kình Thiên Viên. Ngay sau đó, Thanh Nhạc Lần cũng chạy vụt qua trước người bạch viên.
"Linh thú dị chủng ngũ phẩm, linh thú lục phẩm, dường như huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ." Cảm nhận được khí tức uy nghiêm tản ra từ trên người Thanh Nhạc Lân, tâm thần bạch viên lập tức rơi vào hoảng hốt.
Cùng thời điểm ấy, một cơn gió nhẹ thổi qua, một con dị thú tám tai trực tiếp ngưng kết thành hình từ bên trong cơn gió nọ, có cảm giác thân thể dị thú đã hòa làm một thể với thiên địa, một mực ngưng mà không tán, lại có cảm giác bất cứ lúc nào nó cũng có thể hóa thành một cơn gió nhẹ tung bay giữa thiên địa.
"Đây là... Linh thú thất phẩm?" Bạch viên không khỏi ngây ra tại chỗ.
Tuy Thính Phong Thú chỉ là ấu thú, nhưng đặc điểm thần dị của nố đã có thể loáng thoáng nhìn thấy hình thức ban đầu rồi.
"Dưới tay lão gia có thật nhiều linh thú thần dị! Xem ra ta phải cố gắng thật tốt mới được!" Đôi mắt trong suốt như hồng ngọc của Bạch Ngọc Kình Thiên Viên lập tức loé lên một tia kiên định, trong lòng cũng trào dâng chiến ý.
"Kiu." Vừa mới xác lập chí lớn, đột nhiên bên tai nó lại vang lên một chuỗi thanh âm huyên náo, tiếng nói này khá là dịu dàng âm tai, phẳng phất như có thể biến những thứ sắt đá nhất trở nên mầm mại như tơ lụa.
Bạch viên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bảy - tám tinh linh nhỏ nhắn linh lung chợt xuất hiện trong động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận