Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 1377: Kiếm Thất Sát

Chương 1377: Kiếm Thất SátChương 1377: Kiếm Thất Sát
“Ngươi có tấm lòng như vậy là tốt rồi.”
Lục Huyền mỉm cười nói.
Lý do hắn đối đãi người bên cạnh như thế này, thật sự là vì bảo vật quá nhiều rồi.
Có thể dùng một phần nhỏ trong đó, giúp đỡ người thần thiết phá cảnh giới, giải quyết khó khăn, đối với hắn mà nói là một chuyện cực kỳ thỏa mãn, còn hồi báo hay không thì chẳng quan trọng lắm. Chỉ là tu sĩ thường xem trọng nhân quả, từng chịu ân huệ của hắn, thường sẽ mang đến cho hắn linh chủng trân quý hoặc bảo vật tương ứng. Trước khi Bách Lý Kiếm Thanh rời đi, Lục Huyền còn lấy ra không ít linh nhưỡng, kiếm phù và các bảo vật khác giao cho đối phương, để hắn mang về tiệm.
“Tìm thêm vài người vẫn đỡ hơn nhiều, không phải tốn thời gian mang tới mang lui nữa.”
Lục Huyền tiễn Bách Lý Kiếm Thanh ra bên ngoài động phủ, nhìn bóng dáng hắn biến mất trong biển kiếm khí, không khỏi cảm khái nói. Thoáng cái hơn một tháng trôi qua, bên trong động phủ mọi thứ vẫn như thường, mấy gốc linh thực cao giai cách thành thục chỉ còn một bước cuối cùng.
Hôm nay, khi Lục Huyền đang kiểm tra tất cả linh thực, thì bên ngoài vang lên tiếng hót của bạch viên.
“Bách Công Kiếm Phong, Hỏa Lân Nhi cầu kiến.”
“Hỏa sư huynh!”
Trên mặt Lục Huyền hiện lên ý cười, thân hình hóa thành một luồng lưu quang xuất hiện ở cửa động phủ.
Do Hỏa Lân Nhi sở hữu Thiên Sinh Hỏa Linh chi thể, nên sau khi kết đan đã chọn bái nhập Bách Công Kiếm Phong lấy luyện khí làm chủ.
Trước kiếm phong đại bí, y đã tiếp nhận tông môn nhiệm vụ ra ngoài trấn thủ, thoáng cái hai người đã sáu bảy năm không gặp rồi.
“Hỏa sư huynh, đã lâu không gặp, thực lực tăng lên không íta.”
Lục Huyền nhìn Hỏa Lân Nhi mặc đạo bào màu đỏ, hình dạng đồng tử, cười nói.
“Tạm được, chỉ là chânh lệch với Lục sư đệ quá lớn.”
Hỏa Lân Nhi trầm giọng nói, âm thanh có vẻ thành thục không phù hợp với gương mặt ngây thơ vô tà.
“Ta vừa từ bên ngoài trở về, đã nghe nói Lục sư đệ ngươi ở kiếm phong đại bí lênh láng vô cùng, liên tiếp đạt được ba điểm giáp đẳng.”
Y cùng Lục Huyền sóng vai bước vào động phủ, trên mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Áp chế vô số thiên tài tu hành của chín đại kiếm phong, thậm chí bỏ xa cả Nguyên Anh chần quần, đó là chuyện bình thường y không dám nghĩ tới, vậy mà Lục Huyần lại nhẹ nhàng làm được. “May mắn thôi."
“Linh nhưỡng quá mức nhỏ lẻ, đồng môn tham gia tỉ thí không nhiều, còn bên chế phù thì vừa khéo tinh thông mấy loại kiếm phù, không ngờ lại được kiếm cung trưởng lão chấm cho điểm cao.”
“Về phần linh thực, dù sao cũng có hơn một trăm năm kinh nghiệm bồi dưỡng, đạt được điểm đánh giá ấy, Lục mô cũng không ngoài ý muốn.”
Lục Huyền khiêm tốn nói. Hai người đi vào tiểu viện, lầu các, lặng lẽ thưởng thức linh nhưỡng, hưởng thụ linh quả. “Hỏa sư huynh lần này đi trấn thủ phúc địa, coi như thuận lợi chứ?”
“Hữu kinh vô hiểm.”
“Phúc địa kia có vị trí cực kỳ hẻo lánh, lại khai thác quá mức, tài nguyên tu hành sản xuất ra đối với tông môn đã có chút gà rốt, nhưng ít nhiều vẫn có tác dụng, nên vẫn luôn bị khống chế trong tay.” “Nhưng đối với không ít thế lực xung quanh, nó lại có lực hấp dẫn rất lớn, thỉnh thoảng lại đụng phải một số tiểu nhân vật, bất quá đầu bị ta và các đồng môn khác cùng nhau tiêu diệt.”
Trong mắt Hỏa Lân Nhi lóe lên một tia hung ác.
“Phúc địa tông môn cũng bị thế lực khác nhòm ngó?”
Lục Huyền không khỏi hỏi. “Sư đệ ngươi thường xuyên ở trong tông, đương nhiên không biết hiểm ác của tu hành giới.”
“Vì một chút tài nguyên, cho dù mạo hiểm tính mạng cũng phải đi thử một lần, đừng nói là phúc địa đã từng, cho dù là nơi hung hiểm đầy rẫy tà tu và yêu thú, cũng không cản được những tu sĩ một lòng tiến lên.”
Hỏa Lân Nhi cảm khái nói. Lục Huyền nhẹ nhàng gật đầu.
Có quang đoàn tồn tại, số lần hắn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên cực kỳ ít ỏi.
Dù sao, mạo hiểm rủi ro, lại chưa chắc đã tìm được bảo vật, cho dù tìm được, thì cũng không bằng quang đoàn ban thưởng, hoàn toàn không cần thiết phải ra ngoài.
“Cảm thấy may mắn vì có động Huyền Kiếm Tông như một gia hỏa khổng lồ che chở cho một tiểu linh thực sư như ta.”
Lục Huyền không khỏi cảm khái trong lòng.
So với Thiên Kiếm Tông ngày xưa, Động Huyền Kiếm Tông cường đại gấp trăm lần, chỉ nhìn kiếm trận cửu phẩm Thập Phương Tuyệt Diệt đã có thể thấy được đôi chút, còn chưa nói tới chênh lệch giữa Hóa Thần đại năng và Nguyên Anh chân quần. Điều này khiến nội tâm hắn tràn đầy cảm giác an toàn. “Kiếm tông không ngã, trồng trọt không ngừng.” Hỏa Lân Nhi ngồi một lúc rồi cáo từ rời đi.
Lục Huyền trở lại linh điền, tiếp tục kiểm tra đám linh thực.
“Một gốc Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Thảo đã hoàn toàn thành thục.”
Ngưng thần nhìn kỹ, thanh tiến độ trong suốt bên dưới một gốc Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Thảo đã hoàn toàn đầy. Trong lòng bàn tay Lục Huyền hóa thành ngọc sắc óng ánh, cẩn thận nhổ gốc kiếm thảo trắng như bụi trắng, tràn ngập khí tức sát phạt kia lên. “Sinh ra đã là sát kiếm.”
Hắn cẩn thận nhìn kiếm thảo trắng như bụi trắng trong tay, sát ý của kiếm thảo ngùn ngụt, phảng phất như khiến hắn đứng giữa một chiến trường máu thịt, sát cơ trong lòng dần hiện lên.
Sau khi thu nó vào thao trùng nang, cảm giác khác thường này mới tiêu tán.
Hắn liếc nhìn quang đoàn màu trắng nhạt đang hơi lóe lên, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào. Quang đoàn vô thanh vỡ nát, vô số điểm sáng nhỏ bay lên trời, trong nháy mắt ngưng tụ thành một dòng sông ánh sáng nhỏ dài, chui vào trong cơ thể Lục Huyền.
[Thu hoạch một gốc Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Thảo ngũ phẩm, nhận được phi kiếm Lục phẩm Thất Sát Kiếm.]
Ý niệm lóe lên, một thanh phi kiếm có tạo hình kỳ lạ xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Phi kiếm cực kỳ nhỏ dài, toàn thân màu đỏ máu, có quang mang màu máu không ngừng lưu chuyển, phảng phất như được ngâm trong máu tươi vô số năm, chuôi kiếm có một chữ “Sát” trôi nổi bất định, sát ý nồng đậm, như thực chất xâm nhập vào da Lục Huyền. Ngưng thần nhìn kỹ, lập tức biết được thông tin chỉ tiết về thanh phi kiếm màu đỏ máu này.
[Thất Sát Kiếm, phi kiếm lục phẩm, thu thập lượng lớn huyết ẩm thạch lục phẩm, trong vô tận sát ý, được luyện chế mà thành, kiếm khí ẩn chứa sát ý mãnh liệt, có thể khiến đối thủ tâm thần không yên, loạn cả tay chân, kiếm khí nhập thể, có thể khiến thân thể huyết nhục của đối phương trở nên cứng ngắc trong nháy mắt.] “Phi kiếm lục phẩm, đã tương đối tốt rồi.”
Lục Huyền nhìn huyết kiếm nhỏ dài trong tay, trong lòng rất hài lòng.
Hiện tại trong tay hắn có không ít phi kiếm, cùng với kiếm thảo bồi dưỡng ra, chỉ là phẩm giai cao thì không có mấy.
Vẫn luôn như vậy, chỉ có Khổng Tước Minh Vương Kiếm đã tế luyện thành pháp bảo thấp giai, Phân Quang Độn Ảnh Kiếm Thảo do vì quỷ dị khó lường, hắn sử dụng cũng coi như thuận tay. Thủ đoạn kiếm đạo mạnh nhất trong tay hắn không gì khác ngoài Thiên Lôi Kiếm Trận lục phẩm, chỉ là vẫn chưa có đất dụng võ.
Hiện tại thanh Thất Sát Kiếm lục phẩm này, coi như là một bổ sung rất tốt, phối hợp với “Sát Sinh Kiếm Kinh”, càng thêm tương đắc hài hòa. “Dùng tạm để quá độ cũng được.”
Lục Huyền âm thầm nghĩ. Trong linh điền đang trồng Di Tỉnh Hoán Nhật Kiếm Thảo lục phẩm, bảy gốc Thanh Huyền Khô Vinh Kiếm Thảo lục phẩm, thậm chí còn có cả Tự Tại Vô Lượng Kiếm Thảo, sau này hắn không lo không có kiếm khí phẩm giai cao sử dụng.
“Nói đi cũng phải nói lại, phần thưởng khai ra từ linh thực loại kiếm thảo quả nhiên khác hẳn bình thường.”
Hắn nhớ lúc đầu ở Lôi Hỏa Tinh Động, hắn đã bồi dưỡng một gốc Bạch Cốt Sát Sinh Kiếm Thảo thành thục, nhận được bảo vật kiếm đạo lục phẩm Động Huyền Giới Bi, bây giờ lại khai ra thanh Thất Sát Kiếm này, cả hai bảo vật đầu khiến hắn không thể hài lòng hơn. (Chương này kết thúc)
Bạn cần đăng nhập để bình luận