Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 178: Ta Chỉ Hỏi Ngươi Một Câu Thôi, Có Phục Không?

Chương 178: Ta Chỉ Hỏi Ngươi Một Câu Thôi, Có Phục Không?
Dần dần, dưới loại phương pháp huấn luyện này, những con cự mãng dị nhiêm nhị phẩm ở gần khu vực bên ngoài cũng bắt đầu thay đổi, dần dần chúng cũng chịu nghe theo chỉ thị của Lục Huyền. Mỗi khi hắn cho chúng ăn, chúng đều thành thật ở nguyên một chỗ, đợi thịt yêu thú rơi xuống bên cạnh.
Và rất nhanh, chúng nó đã phát hiện, không tranh không đoạt cũng có thể ăn được đầy đủ thịt yêu thú, thậm chí khẩu phần kia còn là những chủng yêu thú mà chúng nhớ thương yêu thích. Vì vậy, chúng đã dần dần làm quen với phương thức chăn nuôi của Lục Huyền rồi.
Từ khu vực ngoại vi dần dần quây đến khu vực trung tâm.
Song song với thuần hóa những con yêu thú nhị phẩm ở bên ngoài, Lục Huyền cũng không ngừng giảm lượng thịt yêu thú dành cho Băng Ly cùng với Song Đầu Giao Long ở khu vực trung tâm.
Chờ đến thời điểm những con Song Đầu Giao Long ở khu vực trung tâm muốn đi tranh đoạt thức ăn của những con cự mãng ở vị trí gần với trung tâm, Lục Huyền cũng áp dụng phương pháp tương tự trước đây, đó là sử dụng năng lực kiềm chế của Phược Long Hoàn phỏng chế phẩm, trực tiếp trói buộc gắt gao chúng nó. Sau đó, lại tiến hành thuần hóa một phen, để trong lòng chúng nó dần dần sinh ra một khái niệm, chỉ có nghe lời hắn thì mới được ăn đầy đủ thịt yêu thú mỹ vị, còn không chịu nghe lời, chẳng những không được ăn no, thậm chí còn phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Vốn dĩ trước đây, Băng Ly luôn ở trong khu vực trung tâm nhất, không cần phải đi tranh đoạt thịt yêu thú với những con khác, thì đến hiện tại, sau khi Lục Huyền liên tục giảm số lượng thịt yêu thú cung ứng cho khu vực trung tâm, cuối cùng nó cũng phản ứng.
Vào ngày này, khi Lục Huyền đang ở trên bục cao, nuôi dưỡng những con yêu thú khác ngoại trừ Băng Ly và đám tiểu đệ Giao Long của nó. Những con Giao Long tiểu đệ bên cạnh Băng Ly đã nhiều lần cố gắng muốn giật lấy thịt yêu thú đang rơi xuống, nhưng đều bị Lục Huyền kiềm chế gắt gao, khiến chúng nó không thu hoạch được gì, cuối cùng cũng từ từ bỏ cuộc hết.
Tưởng chừng biến cố đến đây là hết rồi, nhưng không, ngay khi Lục Huyền đang ngưng tụ tâm thần trên thân thể của rất nhiều con Giao Long cự mãng xung quanh, đột nhiên hắn thoáng bắt gặp một luồng hàn quang lạnh thấu xương, đang xông về phía mình. Đó là một cây băng thương dài chừng nửa trượng, đang lao đến với tốc độ nhanh như tia chớp, còn thân thể bị bao phủ bởi hàn khí ngập tràn, đang lộ ra trên mặt hồ của con Băng Ly nọ, vẫn còn duy trì tư thế công kích.
Vẻ mặt Lục Huyền cực kỳ bình tĩnh, trong lòng không có bất cứ dao động nào.
Quả nhiên, ở thời điểm băng thương sắp va chạm vào bục cao, một cái lồng ánh sáng lặng lẽ xuất hiện, linh lực nhanh chóng tụ tập lại, tới khi cây băng thương kia đâm vào mảnh linh khí vừa tụ tập phía trên bức màn hào quang nọ, linh quang lập tức phân tán ra bốn phía giống như một tầng gợn sóng, trực tiếp hóa giải công kích, giữ cho màn hào quang kia vẫn bình yên vô sự, không xuất hiện bất kỳ vết nứt nào.
"Lá gan không nhỏ nha! Ngươi dám dùng thuật pháp thiên phú tập kích ta!" Lục Huyền cười lạnh nói.
Hắn lập tức chĩa ánh mắt nhìn chằm chằm vào con Băng Ly đang muốn che giấu thân thể phía dưới. Tiếng long ngâm vang lên, dường như thân thể Băng Ly vừa đông cứng lại, tốc độ lập tức chậm hơn phân nửa, nó chỉ biết trơ mắt nhìn long ảnh màu vàng ầm ầm kéo tới.
Chỉ trong nháy mắt, một cái vòng tròn màu vàng từ hư thành thực đã nhanh chóng xuất hiện trên cần cổ màu trắng nõn như ngọc của Băng Ly. Dưới sự khống chế của Lục Huyền, vòng tròn nọ không ngừng được kéo cao, cơ thể Băng Ly cũng không tự chủ được, bị nó nâng lên từng chút từng chút một.
“Tình huống vừa rồi quá mức ác liệt, phạt ngươi ba ngày không được ăn thịt yêu thú, lại phạt cảnh cáo, trực tiếp treo ở trên này nửa ngày.”
Băng Ly chật vật gào thét một tiếng, trong mắt lộ ra một tia cầu xin, chỉ muốn Lục Huyền hãy buông tha cho nó, nhưng Lục Huyền không hề lay chuyển, hắn vẫn khống chế vòng tròn màu vàng, trực tiếp treo nó lên giữa không trung.
Đám tiểu đệ Giao Long dưới trướng Băng Ly vừa thấy dáng vẻ của lão đại như vậy, đã nhao nhao phản bội, khiến cho quãng thời gian sau đó, khi Lục Huyền nuôi dưỡng yêu thú, tất cả đều trở nên ngoan ngoãn thành thật, chịu tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Nửa ngày sau, Lục Huyền đưa mắt nhìn con Băng Ly đang uể oải, chán nản, vẫn bị treo giữa không trung, nhẹ nhàng hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có phục không?"
Băng Ly nghe vậy, chỉ có thể ngẩng cái đầu y như một khối bạch ngọc đã khô khốc lên, khẽ gật đầu.
"Được, vậy ta để ngươi xuống dưới trước, nếu còn có lần sau thì hình phạt sẽ không đơn giản như vậy đâu. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ cho ngươi ăn thịt yêu thú thuộc tính băng, dựa vào huyết mạch và thiên tư của ngươi, hẳn là rất nhanh sẽ thăng cấp thành Ly Long tam phẩm thôi."
Lục Huyền vừa đánh nó một gậy, lại lập tức đưa cho nó một viên kẹo dụ dỗ.
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt Băng Ly không khỏi hiện lên một tia cảm kích.
Lục Huyền thấy nó đã chịu nghe lời, cũng thả lỏng vòng tròn màu vàng đang khống chế nó ra, để nó rơi xuống Thiên Long hồ.
Trong lòng hắn mừng thầm, đã dễ dàng giải quyết xong trở ngại cuối cùng rồi, về sau những con Giao Long cự mãng này đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo hắn sắp xếp, cũng giúp hắn làm việc được thoải mái hơn nhiều.
"Ngươi, ở im chỗ này."
"Ngươi, còn ngươi nữa, dừng ở chỗ này!"
Hắn sắp xếp Giao Long cự mãng thành hàng theo kích thước và thói quen ăn uống của chúng.
"Từ nay về sau, nhớ phải ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chờ ta lấy thức ăn cho, chỉ cần nghe lời thì nhóm các ngươi sẽ được ăn uống no đủ."
Lục Huyền cười tủm tỉm, nhìn những con Giao Long cự mãng đã xếp hàng ngay ngắn bên dưới. Đột nhiên trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu hệt như bản thân đã trở thành đầu bếp ở căng tin, đang cẩn thận lấy cơm cho mọi người rồi.
Dưới bục cao, hơn chục con Giao Long, cự mãng, dị nhiêm đang xếp hàng ngay ngắn, trật tự trên mặt hồ.
Phần lớn thân thể của chúng vẫn còn chìm dưới mặt hồ, chỉ nhô một nửa thân trên lên, cả đám đều háo hức nhìn chằm chằm vào ba chiếc thùng gỗ khổng lồ ở trước mặt Lục Huyền.
Hắn nhìn lướt qua những khối huyết nhục yêu thú được đựng bên trong thùng gỗ, sau đó động tác nhanh nhẹn nhặt từng miếng lên, rồi ném thịt đến gần những con yêu thú Giao Long đang xếp hàng ngay ngắn trong khu vực chỉ định.
Mặc dù đám Giao Long khác ở xung quanh vẫn rục rịch muốn di chuyển, muốn đi tranh đoạt thịt yêu thú theo bản năng, nhưng trải qua khoảng thời gian được Lục Huyền thuần hóa, chúng đã có thể kiểm soát ham muốn bản năng của mình và ngoan ngoãn chờ đợi trong khu vực chỉ định rồi.
Những con Giao Long này đều biết, chỉ cần mình biết thân biết phận dừng ở khu vực đã định, thì bản thân sẽ được ăn đủ thịt yêu thú ngon lành, nhưng một khi dám xông lên đi tranh giành, sẽ bị trừng phạt, nhẹ thì đói bụng, nặng thì rất có thể sẽ bị Lục Huyền tàn nhẫn treo lơ lửng lên giữa không trung.
Thịt yêu thú trong thùng gỗ giảm dần, Lục Huyền nhìn ba cái thùng rỗng trước mặt, có chút trầm ngâm không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận