Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 193: Kinh Cức Cốt!

Chương 193: Kinh Cức Cốt!
"Chuôi phi kiếm nhất phẩm này giá bao nhiêu linh thạch?" Hắn dừng lại ngay phía trước một quầy hàng và nhã nhặn hỏi thăm chủ sạp.
Chủ sạp là một thanh niên bình thường, vừa thấy y phục Lục Huyền đang mặc trên người, đã nhanh chóng đoán được lai lịch của hắn: "Thanh phi kiếm này được chế tạo từ Xích Thiết Quáng, có giá bốn mươi linh thạch."
"Quá đắt, ba mươi linh thạch thì sao?"
Lục Huyền đi mua đồ không khác gì cá gặp nước, bởi vì hắn đã luyện thành kỹ năng trả giá cao siêu rồi, một lần hét giá, trực tiếp chém đứt một mảng lớn.
"Đạo hữu, giá này của ngài là quá ác rồi? Thanh phi kiếm của ta có thành phẩm hoàn chỉnh, vô cùng sắc bén, ba mươi linh thạch làm sao có thể mua được?" Thanh niên chủ sạp bất đắc dĩ cười đáp.
"Một thanh phi kiếm đã qua sử dụng chỉ có giá tương đương như thế thôi, hơn nữa, thanh phi kiếm này của ngươi nhìn qua có vẻ thành phẩm khá tốt, nhưng trên thực tế, nó đã bị hư hại rất nhiều chỗ nhỏ rồi. Ví dụ như phần mũi kiếm, ngươi nhìn xem, nó mỏng hơn những chỗ khác này, đoán chừng sử dụng không được bao lâu sẽ rạn nứt." Ánh mắt Lục Huyền rất sắc bén, hắn trực tiếp chỉ rõ điểm yếu của thanh phi kiếm này cho đối phương xem.
"Vậy ta chỉ lấy ba mươi lăm linh thạch của đạo hữu thôi." Thanh niên chủ sạp khẽ cắn môi, vẻ mặt xót xa, nghiến răng đáp.
"Ba mươi hai linh thạch, không thể nhiều hơn nữa."
"Thành giao!"
Lục Huyền mua thanh phi kiếm kia rồi tiếp tục đi lang thang giữa các quầy hàng.
Vì thanh phi kiếm hắn mua về chỉ cần chôn xung quanh Dưỡng Kiếm Hồ Lô, chứ không phải sử dụng vào chuyện khác, nên hắn chỉ lựa chọn những thanh phi kiếm đã qua sử dụng, rồi lấy giá rẻ để mua được chúng.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thu thập được mười thanh phi kiếm nhất phẩm cũ nát và tiêu tốn khoảng ba trăm viên linh thạch.
Sau khi giải quyết xong "phân bón" cho Dưỡng Kiếm Hồ Lô, Lục Huyền lại tiếp tục đi dạo, lần này hắn muốn tìm kiếm thịt yêu thú thích hợp. Hắn đang nuôi mấy con yêu thú trong động phủ, mà Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn đều có sức ăn rất lớn, nên lần này, hắn cố ý mua nhiều thức ăn hơn trước đây, tổng cộng đã mua gần năm mươi cân thịt yêu thú, tiêu tốn hơn một trăm linh thạch.
Sau đợt mua sắm điên cuồng này, linh thạch trong tay hắn chỉ còn dư lại chừng một nghìn tám trăm viên.
"Khúc xương thế này cũng được gọi là linh chủng hả? Quá hoang đường rồi!" Ngay lúc hắn định rời khỏi quảng trường thanh thạch, đột nhiên một giọng nói đã thu hút sự chú ý của hắn.
Hình như hắn vừa thoang thoáng nghe được bên kia có một loại linh chủng đặc thù?
Lục Huyền lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng đi tới chỗ phát ra âm thanh. Chủ sạp là một tu sĩ trung niên chỉ còn một mắt, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có tu vi Luyện Khí cao cấp.
Người vừa phát ra âm thanh cũng mặc pháp bào định chế của Thiên Kiếm Tông giống như Lục Huyền, tu vi Luyện Khí cao cấp.
"Ta ở Thiên Kiếm Tông trồng linh thực lâu như thế, nhưng chưa từng nghe nói đến loại linh chủng có hình dạng giống như xương cốt kiểu này!" Gã chỉ vào một vật phẩm trên quầy hàng, căm phẫn trào dâng nói.
Lục Huyền nhìn theo đầu ngón tay của gã, chỉ thấy một món đồ vật quái dị được đặt trên quầy, thoạt nhìn nó rất giống vài cây xương mảnh khảnh quấn quýt gắn vào cùng một chỗ. Mà dọc theo hai bên xương mảnh khảnh là một vật có dạng giống như gai xương, trông cực kỳ sắc bén.
"Đạo hữu, xin đừng kích động. Thế gian rộng lớn đầy rẫy những điều kỳ diệu, càng không thiếu những cái lạ lùng, ta lấy được viên bạch cốt linh chủng này từ một khu bí cảnh đặc thù. Căn cứ vào tình cảnh phát hiện ra nó, ta dám khẳng định đến bảy mươi - tám mươi phần trăm rằng nó đích thực là một hạt linh chủng." Tu sĩ trung niên chột mắt lạnh lùng trả lời.
"Vậy ngươi cứ bày ra đấy mà xem có kẻ ngu si nào tin tưởng ngươi không?" Tu sĩ Luyện Khí cao cấp kia đứng dậy, lập tức phất tay áo bước đi.
Tu sĩ trung niên chột mắt kia chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại và im lặng.
"Đạo hữu, có thể cho ta xem khúc xương trắng kỳ quái kia không?"
Tu sĩ trung niên kia mở mắt ra, nhìn Lục Huyền mặc pháp bào định chế của Thiên Kiếm Tông, trên mặt lóe lên một tia do dự, nhưng thấy vẻ mặt Lục Huyền đầy chân thành tha thiết, không giống như giả vờ, cuối cùng gã vẫn gật đầu: "Có thể."
Lục Huyền đi đến phía trước đoạn xương trắng, nhẹ nhàng dùng ngón tay nhặt nó lên, cẩn thận xem xét. Khúc xương quái dị kia có màu xám trắng, sờ vào sẽ có cảm giác như đang cầm một khúc xương trên tay, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khúc xương trắng này cùng với hai cây gai xương bên cạnh nó, kết hợp lại tạo thành một bụi gai nho nhỏ.
Chưa hết, sau khi dùng linh thức thăm dò vào bên trong khúc xương trắng, hắn lại có thể cảm nhận được sinh cơ và linh tính mãnh liệt.
Điều này khá thường gặp ở trong linh chủng.
"Đạo hữu dám khẳng định thứ này là linh chủng, vậy có biết phẩm cấp và chủng loại của nó không?" Lục Huyền tò mò hỏi.
"Không dối gạt gì các hạ, ta cũng không biết chủng loại và phẩm cấp của nó cụ thể là gì, chỉ biết phẩm cấp của nó sẽ không thấp. Nhìn phản ứng vừa rồi của đồng môn đạo hữu, có vẻ như thế này là một loại phẩm chủng cực kỳ hiếm thấy, ít người biết đến." Tu sĩ trung niên chột mắt kia từ tốn nói.
"Thời điểm ta đang thử tiến sâu vào Hắc Uyên, chợt phát hiện ra một khu bí cảnh đặc thù. Vừa tiến vào trong đó lại lại ngoài ý muốn tìm được loại linh chủng đặc biệt này."
"Nghe lời đạo hữu nói, ta cũng tin tưởng mấy phần rồi, mà bản thân ta cũng khá có hứng thú với loại linh chủng quái dị kỳ lạ này. Nếu đạo hữu ra giá phù hợp, ta có thể mua về trồng thử xem."
"Hai trăm linh thạch thì thế nào? Nhìn sinh cơ bên trong linh chủng, hẳn là loại bạch cốt linh chủng này chính là linh chủng tam phẩm." Tu sĩ trung niên thử thăm dò.
Lục Huyền nghe vậy, vội vàng lắc đầu: "Đạo hữu chớ quá đà, một hạt linh chủng không biết tên, lại trực tiếp đòi tới hai trăm linh thạch! Phải biết rằng, hai trăm linh thạch đã có thể đổi được một kiện pháp khí nhị phẩm rồi!"
Lục Huyền giả vờ tức giận, định bỏ đi.
"Đạo hữu dừng chân, giá cả có thể thương lượng được mà." Tu sĩ trung niên chột mắt vội vàng lên tiếng ngăn Lục Huyền lại.
Lục Huyền bày ra vẻ mặt do dự, tần ngần đứng trước quầy hàng hồi lâu, một lần nữa cẩn thận quan sát khúc xương trắng quái dị trong gian hàng.
"Ta có chút tò mò, nếu khúc xương này thực sự là linh chủng, thì phải trồng nó như thế nào đây? Đạo hữu có thể cho ta mô phỏng quá trình này bằng cách đào một cái lỗ để trồng thử xem được không?" Lục Huyền tùy ý hỏi.
Tu sĩ trung niên chột mắt chỉ một lòng muốn bán khúc xương trắng quái dị này đi thôi, cho nên không thèm để ý tới yêu cầu có chút kỳ quái của Lục Huyền, gã gật đầu.
Lục Huyền trực tiếp chập ngón tay lại như kiếm, khẽ chọc chọc xuống mặt đất vài cái, tạo thành một cái lỗ, rồi đặt khúc xương trắng dài mảnh vào trong đó.
Sau khi hoàn thành hành động "trồng trọt", hắn nhanh chóng ngưng tụ tâm thần lên khúc xương trắng quái dị kia. Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
【Linh thực tam phẩm Kinh Cức Cốt, sau khi thành thục có thể dùng để luyện chế khôi lỗi phẩm cấp cao cùng với một số pháp khí tà dị nào đó.】
【Thời điểm bồi dưỡng cần hút tinh hoa của hài cốt.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận