Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 200: Loan Điểu Bí Ẩn!

Chương 200: Loan Điểu Bí Ẩn!
"Chậc chậc chậc, là mỹ thực cấp bậc nhị phẩm nha." Lục Huyền cảm thán một câu, hắn lập tức thu miếng dược cao hình vuông màu trắng xanh kia vào trong túi trữ vật.
Tâm niệm vừa động, hắn lập tức nói với Thảo Khôi Lỗi đang không ngừng tuần tra trong linh điền. Thảo Khôi Lỗi quay cái đầu cỏ xám khổng lồ của mình qua, rồi bước đi chậm chạp đến chỗ Lục Huyền.
"Trói con Thiết Ngao Giải này lại." Lục Huyền ra lệnh.
Thảo Khôi Lỗi khẽ gật đầu, hai sợi dây cỏ xám đen như hai con rắn độc chui ra khỏi cơ thể nó.
Thiết Ngao Giải thấy vậy, lập tức vung vẩy đôi càng to như đại đao, hung hăng kẹp lấy sợi dây cỏ màu tro đen. Thoạt nhìn sợi dây cỏ này cực kỳ chậm chạp, nhưng lại rất chính xác tránh được công kích của cặp càng cua, thậm chí nó còn không ngừng luồn lách bên ngoài cơ thể Thiết Ngao Giải, nhanh chóng trói chặt nó lại.
"Mang vào nồi nào!" Lục Huyền vừa dứt lời, Đạp Vân Linh Miêu vốn đã không kiên nhẫn lập tức chộp lấy Thiết Ngao Giải đang nằm bất động dưới đất, rồi bỏ nó vào trong nồi sắt.
Phong Chuẩn mũm mĩm mập mạp như quả bóng nhỏ không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi con ngươi màu lam một mực đảo quanh, tò mò nhìn Thiết Ngao Giải trong nồi sắt.
Lục Huyền nhẹ nhàn thúc giục linh lực, khiến cho một luồng hỏa diễm màu vàng bay ra, rơi xuống đống củi gỗ. Trong nháy mắt, đống củi gỗ kia đã bốc cháy hừng hực. Sau khi hấp một lúc lâu trong nồi, Lục Huyền cảm giác thời cơ đã đến, lập tức nhấc nắp nồi lên.
Luồng hơi nóng màu trắng từ trong nồi bốc lên, nhanh chóng tản ra bốn phía, để lộ ra cái mai đỏ bừng của Thiết Ngao Giải ở bên trong.
"Trước khi hi sinh vẫn cố gắng chống cự..." Lục Huyền nhìn cặp càng vẫn giữ tư thế nâng cao của Thiết Ngao Giải, không khỏi xót xa từ tận đáy lòng, thậm chí khóe miệng còn chảy những giọt nước thương tâm.
"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu ngồi xổm sát mép nồi, nhẹ nhàng cất tiếng kêu kèm theo năm phần giọng gió.
"Chiêm chiếp!" Ấu điểu Phong Chuẩn mập mạp nhanh nhẹn nhảy tới nhảy lui, nó lập tức hiểu mình sắp được ăn món ngon cực phẩm rồi.
"Ăn nào ăn nào!" Lục Huyền không quan tâm đến chuyện còn nóng, hắn nhanh chóng mở cái vỏ cua đã bị hấp đến đỏ bừng ra, để lộ từng thớ thịt màu vàng óng ánh thơm ngon ở bên trong.
Hắn xé một đôi chân cua, lần lượt chia cho Đạp Vân Linh Miêu và ấu điểu Phong Chuẩn mỗi con một cái. Sau đó, một người hai thú, cùng nhau trầm luân trong mỹ vị.
"Kíu kíu!" Đột nhiên một tiếng chim hót thanh thúy vang lên bên tai.
Lục Huyền đặt miếng vỏ cua trong tay xuống, nhìn theo tiếng kêu, chẳng biết từ lúc nào đã có một con Loan Điểu màu trắng tinh đi vào trong tiểu viện nhà hắn.
Loan Điểu khoác lên mình bộ linh vũ màu trắng như tuyết, đôi con ngươi đen như hắc ngọc một mực nhìn chằm chằm vào Lục Huyền. Lục Huyền có thể cảm nhận được niềm khao khát thèm ăn đồ ngon từ bên trong đôi mắt của nó.
"Người tới là khách, có muốn nếm thử một chút không?" Trong tích tắc sau khi nhìn thấy con Loan Điểu màu trắng tinh này, hai mắt Lục Huyền không nhịn được lập tức trở nên ngưng trọng.
Phải biết rằng, động phủ của hắn lúc nào cũng được Vụ Ẩn Mê Trận nhị phẩm phòng hộ, vậy mà con Loan Điểu này lại có thể im hơi lặng tiếng xông qua tầng phòng hộ, tiến vào bên trong động phủ của hắn?
Hắn dùng linh thức đảo qua, trong lòng âm thầm phỏng đoán, rất có thể thực lực của con Loan Điểu này đã vượt qua tam phẩm rồi. Nghĩ đến đây, Lục Huyền lập tức nở một nụ cười đầy chân thành và ấm áp, đồng thời cũng vô cùng quan tâm nhiệt tình, gọi con Loan Điểu trắng tinh ấy đến thưởng thức mỹ thực.
Loan Điểu trắng tinh có linh trí cực cao, nó nghe hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Lục Huyền, mấy sợi linh vũ thật dài phía sau khẽ động, nom giống hệt một vật tròn tròn bằng bạch ngọc, đang nhẹ nhàng đi tới.
Lục Huyền đưa cho nó một miếng thịt cua béo ngậy, Loan Điểu gật đầu với hắn rồi dùng mỏ mổ miếng thịt cua kia, nuốt vào trong bụng.
"Kíu kíu!" Nó kêu véo von một tiếng, mang theo vẻ mặt thỏa mãn bay đi, không gây ra một chút thay đổi nào bên trong Vụ Ẩn Mê Trận.
"Đây là yêu thú gì? Lại có thể không một tiếng động xuyên qua trận pháp phòng hộ nhị phẩm?" Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm thán, nó có thể tự do di chuyển qua Vụ Ẩn Mê Trận mà không tạo ra bất cứ tiếng động gì, điều này cho thấy con Loan Điểu trắng tinh vừa rồi có loại năng lực vô cùng đặc thù.
"Hầu hết những loại yêu thú tam phẩm phổ thông đều khó có thể làm được như vậy, cũng không biết rốt cuộc con Loan Điểu trắng tinh này có lai lịch như thế nào." Lục Huyền tò mò tự hỏi.
Loan Điểu quá mức thần bí, nếu hắn trực tiếp đi rình mò ngọn nguồn của nó ngay lúc này cũng không tốt, vì vậ chờ nó nhanh chóng rời đi, lực chú ý của hắn lại nhanh chóng quay trở về miếng thịt cua gần như sắp bị quét sạch ở trên bàn.
"Này này, hai đưa các ngươi để dành cho ta một ít!"
...
"Lục đại ca, ta no rồi!" "Cạch" một tiếng, Bách Lý Kiếm Thanh đặt bát đũa trong tay lên bàn, có vẻ chưa được thỏa mãn nói.
Gã vừa được Lục Huyền mời đến đây đánh chén bữa tiệc thịt cua. Tay nghề của Lục Huyền làm cho gã thèm đến độ chỉ biết nuốt nước bọt, sau đó ăn một mạch hết năm bát cơm linh mễ chỉ trong chớp mắt.
"Ăn chút linh quả tiêu cơm nào." Lục Huyền bưng tới mấy đĩa linh quả có hình dạng khác nhau.
Bách Lý Kiếm Thanh híp đôi mắt dài mảnh, lập tức cầm một trái linh quả như mã não cho vào trong miệng. gã cắn nhẹ một miếng, linh quả lập tức vỡ tung ra, mùi vị ngọt ngào bùng nổ trong miệng, tràn ngập mọi ngóc ngách.
"Lục đại ca thật biết hưởng thụ, sinh hoạt thế này hệt như thần tiên vậy!" Bách Lý Kiếm Thanh đỡ lấy cái bụng tròn vo, nằm ở trên ghế gỗ, không khỏi cảm thán một câu.
"Cũng được, vừa may có một con yêu thú Thiết Ngao Giải thành thục, nên ta lập tức gọi đệ qua đây ăn bữa súp thịt cua." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
Con Thiết Ngao Giải đầu tiên trưởng thành không bao lâu thì có thêm một con Thiết Ngao Giải tiến vào giai đoạn hoàn toàn thành thục, quầng sáng màu trắng do nó để lại cũng mở ra món mỹ thực nhị phẩm Giải Linh Cao.
Lục Huyền nghĩ ngay đến Bách Lý Kiếm Thanh nên nhiệt tình gọi gã đi qua bên này, làm một bữa ăn thịnh soạn, dùng thịt yêu thú Thiết Ngao Giải làm món chính, cũng ăn kèm thêm thịt của một số loại yêu thú khác nữa.
"Đúng rồi Kiếm Thanh, trước đó đệ có nói thi thoảng lại có đồng môn trong môn phái tổ chức tụ hội trao đổi bảo vật, có thể nói cặn kẽ cho ta nghe không?" Lục Huyền dọn bàn và hỏi Bách Lý Kiếm Thanh.
"Lục đại ca muốn tham gia sao?"
"Ta có ý đó, trong tay ta có một ít linh thực nhị phẩm, phẩm chất cũng không tệ, nếu trực tiếp bán ở trong cửa hàng Kiếm Môn trấn, lại có chút không đáng giá, ta muốn thử xem có thể dùng chúng đổi được món bảo vật mình ưng ý hay không?" Lục Huyền trầm giọng nói.
"Theo ta được biết, có không ít tu sĩ trong tông môn thường xuyên tổ chức tụ hội kiểu vậy, số lượng mời đồng môn tham dự không giống nhau, ở đó mọi người chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, luận bàn thuật pháp cùng kiếm đạo, đồng thời bổ sung tin tức, trao đổi tài nguyên và bảo vật tu hành. Thông thường sẽ có nhiều loại ngưỡng cửa, kiểu như tu vi, lai lịch, loại hình bảo vật."
Bách Lý Kiếm Thanh biết rất rõ tình huống tông môn, thẳng thắn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận