Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 201: Tham Gia Thanh Đàn Tiểu Hội!

Chương 201: Tham Gia Thanh Đàn Tiểu Hội!
"Gần đây có tụ hội nào tương tự mà ta có thể tham dự không?" Lục Huyền hiếu kỳ hỏi.
"Ta biết một cái, tên là Thanh Đàn tiểu hội, do Lý Thanh Đàn tổ chức, là người được đặc cách chiêu dẫn làm đệ tử nội môn trong nội tông."
Đệ tử ngoại môn cần tu vi đạt tới giai đoạn Trúc Cơ mới tự động tấn thăng làm đệ tử nội môn, nhưng cũng có những người sở hữu thiên phú dị bẩm, ở giai đoạn Luyện Khí đã được đặc cách tuyển vào nội tông, trở thành đệ tử nội môn rồi.
"Thanh Đàn tiểu hội này tương đối riêng tư, số lượng tu sĩ tham dự không nhiều lắm, tu sĩ mới muốn tham gia phải được các tu sĩ cũ giới thiệu dẫn vào." Bách Lý Kiếm Thanh tiếp tục nói.
"Trong tiểu hội thường gặp rất nhiều bảo vật quý hiếm, pháp khí, phù lục, đan dược, linh thực, tài liệu các loại yêu thú. Hầu như mỗi tiểu hội đều sẽ xuất hiện bảo vật tam phẩm. Trên tiểu hội, mọi người thay phiên nhau tiến lên, bày ra các bảo vật tu hành có thể trao đổi, đồng thời đưa ra yêu cầu chi tiết về bảo vật mình cần. Cứ áp dụng phương thức lấy vật đổi vật như vậy, đương nhiên quy tắc cũng không quá cứng ngắc, có thể ngầm dùng linh thạch, Kiếm Ấn giao dịch."
Lục Huyền gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Lục đại ca muốn ta dẫn huynh đi xem sao? Khoảng chừng ba ngày nữa sẽ tổ chức một lần Thanh Đàn tiểu hội." Bách Lý Kiếm Thanh híp mắt, cười nói.
"Vậy ta làm phiền đệ." Lục Huyền cầu còn không được, lập tức thuận theo giọng điệu của Bách Lý Kiếm Thanh.
"Lục đại ca chuẩn bị chu đáo trước đi, ba ngày sau ta tới tìm huynh." Bách Lý Kiếm Thanh tạm biệt Lục Huyền, nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Lục Huyền bắt đầu trầm tư suy nghĩ về chuyện tiểu hội. Hiện giờ trên người hắn có không ít bảo vật tam phẩm, chẳng hạn như Ẩn Linh Sưởng, Tốn Lôi Kiếm Hoàn, Vô Cấu Ngọc, Giáng Trần Đan, Tịnh Linh phù... Nhưng tạm thời hắn không có ý định bán những thứ này đi, trừ phi đụng tới linh chủng phẩm cấp cao quý hiếm gì đó, sẽ cân nhắc đến chuyện dùng Giáng Trần Đan hoặc là Tịnh Linh phù để trao đổi.
Thứ hắn muốn trao đổi nhất chính là mười mấy mảnh lá Thanh Diệu Linh Trà, cùng với gốc Ám Tủy Chi nhị phẩm, xem xem có thể đổi được linh chủng hoặc phương pháp ngưng luyện linh chủng mình cần hay không.
Còn nếu gặp được bảo vật nào khác thích hợp thì cứ tùy cơ ứng biến.
Lục Huyền nghĩ thầm rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, mới sáng sớm phía ngoài viện đã truyền tới tiếng gọi của Bách Lý Kiếm Thanh: "Lục đại ca chuẩn bị xong chưa? Ta tới rồi đây!"
"Xong rồi." Lục Huyền đáp lại một tiếng và nhanh chóng đi về phía ngoài viện,
Bách Lý Kiếm Thanh tế ra một kiện pháp khí phi chu, Lục Huyền nhẹ nhàng nhảy lên đứng bên cạnh phi chu. Một vòng bảo hộ linh khí nhanh chóng dâng lên bên ngoài phi chu, ngăn cách luồng không khí hỗn loạn trên bầu trời. Phi chu nhanh chóng xuyên qua giữa các ngọn núi, một lát sau, đã đáp xuống một ngọn sơn phong đẹp đẽ.
Lưng chừng núi đâu đâu cũng là đình đài lầu các, dòng suối uốn lượn [1], trông cực kỳ thanh nhã xinh đẹp.
Bách Lý Kiếm Thanh dẫn Lục Huyền đi thẳng đến phía trước một tòa tiểu viện mang phong cách cổ xưa trang nhã.
"Vị này là Lục Huyền Lục sư huynh, tu vi Luyện Khí tầng chín, am hiểu bồi dưỡng linh thực, đây là lần đầu tiên hắn tới Thanh Đàn tiểu hội." Bách Lý Kiếm Thanh rất quen thuộc với nơi này, lập tức mở miệng giới thiệu Lục Huyền với tu sĩ có cảnh giới Luyện Khí viên mãn đang đứng ở cửa.
"Hoan nghênh Lục sư đệ." Tu sĩ nọ là một thanh niên anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí độ phi phàm, gã liếc mắt nhìn Lục Huyền một cái, lập tức mỉm cười nói.
Lục Huyền đi theo phía sau Bách Lý Kiếm Thanh, tiến vào bên trong tiểu viện trang nhã. Xung quanh nơi này đều là kỳ hoa dị thảo, có khoảng hai - ba chục tu sĩ đang tốp năm tốp ba thảo luận điều gì đó.
Hai người Lục Huyền ngồi ở một góc hẻo lánh trong sân, Bách Lý Kiếm Thanh không ngừng giới thiệu về thân phận của những tu sĩ đang có mặt ở đây cho hắn.
"Vị tu sĩ Luyện Khí viên mãn tướng mạo hơi âm nhu [2] kia có thân phận khá ghê gớm, đối phương chính là hậu bối của một vị trưởng lão Kết Đan trong nội tông, có thể nói là địa vị cao thượng." Gã mơ hồ chỉ vào tu sĩ thanh niên có khí chất dung mạo âm nhu, sau đó truyền âm nói với Lục Huyền.
"Lai lịch của vị này cũng không đơn giản, nàng họ Diệp, là nữ nhi của thành chủ Tán Tu thành nổi danh trong Tu Hành giới, rất được sủng ái yêu thương." Đó là lời giới thiệu về một thiếu nữ xinh đẹp đang được không ít nam nữ thanh niên vây quanh, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
"Vị kia là..."
Bách Lý Kiếm Thanh hiểu rõ thân phận của đám tu sĩ ở đây như lòng bàn tay, cứ lần lượt giới thiệu từng người cho Lục Huyền.
Lục Huyền khẽ gật đầu, sau đó lại lịch sự từ chối lời đề nghị muốn dẫn mình đi làm quen với mọi người của Bách Lý Kiếm Thanh, gã cũng không miễn cưỡng, một mình đứng dậy đi giao lưu, để lại Lục Huyền ngồi một mình trong góc thưởng thức linh trà và linh quả.
Ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào mảnh sân nhỏ này, Lục Huyền đã quen đi một mình nên không thích nghi lắm với loại cảnh tượng náo nhiệt như vậy, hắn chỉ im lặng ngồi trong góc, cũng may là mấy trái linh quả này ăn rất ngon.
Đám đông tụ tập thành nhóm ba hoặc năm người, không ngừng giao lưu về tâm đắc tu luyện, người thì nói chuyện thoải mái, người lại dùng lời lẽ đanh thép, đốp chát với nhau. Tại đỉnh điểm của cuộc thảo luận, còn có người đi tới khu vực trống, luận bàn thuật pháp trong phạm vi nhỏ.
Lục Huyền kiên nhẫn chờ đợi, hơn nửa canh giờ sau, âm thanh thảo luận càng lúc càng ít đi, một thiếu nữ với khí chất trầm lặng, chậm rãi bước lên cái bục gỗ tử đàn. Khí tức của thiếu nữ này thâm sâu như biển, hiển nhiên là một tu sĩ Trúc Cơ.
Sau khi thấy thiếu nữ bước lên bục, nhóm tu sĩ đang có mặt ở đây lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Hoan nghênh chư vị tới tham gia Thanh Đàn tiểu hội do tiểu nữ tổ chức, trong số các vị đồng môn ở đây có rất nhiều người quen đã thường xuyên đi tới tham gia tiểu hội, cũng có những gương mặt mới lần đầu tiên tới đây. Ta sẽ giới thiệu sơ qua quy tắc của tiểu hội, sau khi thảo luận tâm đắc tu hành xong, sẽ đến khâu tự do trao đổi bảo vật."
"Các vị đồng môn ở đây có thể tự đề cử chính mình lên bục, sau đó bày những món bảo vật bản thân muốn dùng để trao đổi và giới thiệu thông tin chi tiết liên quan đến bảo vật cho những người khác, đồng thời cũng phải nói rõ ràng vật muốn trao đổi là chủng loại gì. Nếu có đồng môn bên dưới coi trọng món bảo vật đang được bày trên bàn, vừa hay lại có vật người kia cần trao đổi, đôi bên có thể trực tiếp trao đổi với nhau. Sau khi kết thúc khâu này, sẽ có một phiên trao đổi tự do, cũng có thể giao lưu ngầm.”
-----------------apptruyen
[1] : nguyên văn là 曲觞流水 – khúc thương lưu thủy, dùng để tả cảnh thì sẽ là dòng suối uốn lượn, nhưng ý nghĩa chính của nó là bữa tiệc bên dòng suối uốn lượn, người ta sẽ đặt chén rượu xuống dòng suối uốn lượn, để nó trôi theo dòng nước, chén rượu đến trước mặt người nào, người đó uống.
[2] : âm nhu chỉ gương mặt có những đường nét mềm mại, hài hòa, trung tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận