Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 206: Trương Gia Tinh La Hồ!

Chương 206: Trương Gia Tinh La Hồ!
Hai ngày sau, một kiện phi chu hình thoi đáp xuống quảng trường đá xanh ở Kiếm Môn trấn.
Lục Huyền, nữ tử xinh đẹp cùng một một thanh niên bình thường tên Nghiêm Bình có tu vi Luyện Khí tầng chín, cùng nhảy xuống khỏi phi chu.
"Hai vị sư đệ, ba người chúng ta sẽ dừng lại ở Kiếm Môn trấn này một đoạn thời gian, mỗi người đều đi chuẩn bị vật tư, nửa ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau dưới cây kiếm đá."
Lục Huyền mong còn không được, vừa nghe nàng nói xong, đã gật đầu đồng ý rồi tách khỏi hai người bọn họ, một mình đi lang thang xung quanh Kiếm Môn trấn.
Gần nửa canh giờ sau, hắn mang theo những loại nguyên liệu mua được, tiến vào tiểu viện. Sau khi mở trận pháp, còn chưa bước vào linh điền, Lục Huyền đã cảm nhận được một cơn gió lạnh đến run người bay tới, mười luồng oán hồn sót lại đang bay lơ lửng trong tiểu viện, liên tục phát ra những tiếng kêu gào thê lương không tiếng động.
Lần trước, ở thời điểm rời đi, hắn đã thả năm mươi luồng âm hồn oán niệm từ bên trong Oán Hồn Linh ra, lần này qua đây chỉ còn lại mười luồng.
"Sức ăn của năm cây Quỷ Diện Thạch Cô này lớn đấy." Lục Huyền cảm khái một câu, rồi đi đến phía trước mặt Quỷ Diện Thạch Cô.
Mỗi cây đã hấp thu chừng bảy - tám luồng âm hồn oán niệm, mặc dù nhìn bên ngoài, có vẻ như kích thước của Quỷ Diện Thạch Cô cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, nhưng những đường hoa văn quỷ dị trên bề mặt nấm lại sáng hơn, sinh động tươi mới.
Hắn lấy pháp khí Oán Hồn Linh từ trong túi trữ vật ra, phóng thêm năm mươi luồng âm hồn oán niệm ở vách chuông ra ngoài. Ngay lập tức, tiểu viện đã tràn ngập âm khí, nhiệt độ trực tiếp giảm xuống rất nhiều.
Lục Huyền tới gần Kinh Cức Cốt, sau khi những khúc xương trắng dài mảnh kia hấp thu hài cốt yêu thú, nó đã chuyển thành màu tối tăm rét lạnh hơn bình thường khá nhiều, mấy cái gai xương thật nhỏ ở hai bên khúc xương tắng cũng dài ra một ít.
"Ầm" một tiếng, bộ hài cốt Man Giáp Ngưu khổng lồ đã rơi xuống xung quanh Kinh Cức Cốt, Lục Huyền cố ý điều khiển, để cho không gian bên trong bộ hài cốt kia phủ lên trên Kinh Cức Cốt, giúp nó có thể nhận được đầy đủ chất dinh dưỡng và hơi ấm.
Sau khi thoáng bồi dưỡng Quỷ Diện Thạch Cô và Kinh Cức Cốt xong, Lục Huyền mới lấy gốc linh thực tứ phẩm Bách Đồng Quỷ Mộc từ trong Sinh Sinh Đại ra, trồng nó xuống linh điền. Trồng xong, hắn lại lấy thi thể một con yêu thú còn chưa rút hết huyết dịch, đây là thứ hắn đặc biệt mua từ trong quầy hàng ở trên trấn, mang đến đây để thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của Bách Đồng Quỷ Mộc.
Lục Huyền dùng tàn phiến Liệt Ngân Nhận đào con ngươi của yêu thú ra, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên lớp vỏ cây xù xì của Bách Đồng Quỷ Mộc.
Không lâu sau đó, con mắt vốn đang khép hờ trên Bách Đồng Quỷ Mộc, ở gần con ngươi của yêu thú nhất, đã lặng lẽ mở ra, đồng thời một sợi xúc tu thật nhỏ gần như trong suốt, cũng nhanh chóng chui ra từ khe hở bên trong con mắt, giống như cái đầu lưỡi của con thằn lằn, cấp tốc kéo con ngươi của yêu thú đi qua.
Con ngươi của yêu thú giống như bị đinh châm cố định, trực tiếp nằm bất động bên trên con mắt khép hờ của Bách Đồng Quỷ Mộc.
Lục Huyền ngưng tụ tâm thần, cảm nhận được Bách Đồng Quỷ Mộc vừa truyền tới cảm giác thỏa mãn, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
"Qua đây một chuyến, linh điền lại càng trở nên âm u hơn." Trong tiểu viện, mấy chục luồng âm hồn oán niệm không ngừng bay bổng lung tung không có mục đích, nhưng đương nhiên, dù có bay thế nào chăng nữa, chúng cũng không thể thoát khỏi phạm vi trận pháp bao trùm. Đồng thời, bên trong linh điền còn có một bộ hài cốt yêu thú khổng lồ giống như ngọn núi nhỏ, và Kinh Cức Cốt như ẩn như hiện ở bên trong. Lại cộng thêm một cây non mới tới - Bách Đồng Quỷ Mộc với vô số những con mắt quái dị mọc chằng chịt bên trên, cùng với lớp vỏ cây sần sùi còn vương huyết dịch của con ngươi yêu thú vừa rồi, chưa kịp khô đi.
Tất cả điều này làm cho tiểu viện càng thêm âm u tà dị.
...
"Phía dưới chính là điểm đến cho chuyến đi này của chúng ta." Trên trời cao, Diêu sư tỷ chỉ xuống cái hồ lớn bên dưới, rồi quay sang nói với hai người Lục Huyền.
Hồ nước này trải dài hàng trăm dặm, bên trong có đến mấy chục hòn đảo lớn bé.
Sau một đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ở Kiếm Môn trấn, ba người Lục Huyền lại cùng nhau lên đường, chưa tới một canh giờ, pháp khí phi chu đã gần đến địa điểm mục tiêu.
"Trên hòn đảo nhỏ có vài tiểu gia tộc, nghề nghiệp mưu sinh chủ yếu của bọn họ chính là nuôi dưỡng thủy thú và gieo trồng linh thực, điểm đến của chúng ta là Trương gia ở trong đó. Thúc gia gia của gia chủ đương nhiệm Trương gia từng là một đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, có quan hệ rất tốt với vị sư thúc ủy thác chúng ta tới đây hôm nay, chỉ vì mấy lần đột phá Trúc Cơ đều thất bại, đến cuối cùng, thọ nguyên cạn kiệt, âu sầu mà chết. Chính bởi chút giao tình này, sư thúc mới để cho đời sau của vị đồng môn ấy hỗ trợ mình gieo trồng linh thực, cũng coi như một loại che chở bảo hộ cho bọn họ!" Nữ tử xinh đẹp mở miệng giới thiệu, sau đó, điều khiển pháp khí phi chu đáp xuống một trong những hòn đảo có diện tích khá lớn trên hồ nước này.
Trên đảo đã có mười mấy tu sĩ đang đứng chờ, vừa thấy ba người Lục Huyền, trên mặt bọn họ đều nở nụ cười nóng bỏng.
"Bái kiến Diêu sư tỷ, bái kiến hai vị sư huynh." Người dẫn đầu là một vị lão nhân có mái tóc bạc hoa râm nhưng tinh thần rất tốt, tu vi khoảng chừng Luyện Khí tầng tám, đang cung kính thi lễ với ba người bọn họ.
"Trương sư huynh quá khách sáo rồi, ngươi lớn hơn ta nhiều, cứ gọi sư muội là được." Hai tay Diêu sư tỷ nhẹ nhàng vươn tới, nâng lão giả đang khom lưng cúi đầu kia dậy.
Nhóm người đang đứng phía sau lão giả tóc trắng cũng cung kính thi lễ với ba người Lục Huyền.
Lục Huyền liếc nhìn bọn họ một cái, ở nơi này có hơn chục người đủ cả già trẻ nam nữ, tu vi chủ yếu là Luyện Khí trung cấp, thậm chí còn có tu sĩ vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí cấp thấp.
Sau khi trao đổi vài câu xã giao, lão giả tóc trắng – tức gia chủ Trương gia - Trương Ngọc Đường mời ba người Lục Huyền tiến vào một gian đại sảnh.
"Nghe nói Diêu sư tỷ sẽ tới hỗ trợ giải quyết vấn đề sâu bệnh, nên ta đã bảo người trong nhà sớm chuẩn bị, chờ sư tỷ tới là có thể ăn cơm ngay." Trương Ngọc Đường vừa cười vừa nói: "Diêu sư tỷ, hai vị sư huynh, mời lại đây nếm thử linh ngư mới mẻ vừa làm xong. Linh ngư này là đặc sản ở Tinh La hồ chúng ta, nó sinh sống ở chỗ sâu dưới nước, bình thường khó mà trông thấy, phải dùng thủ đoạn đặc biệt mới kiếm được vài con."
Lục Huyền nghe vậy, lập tức mở cái nắp bằng bạch ngọc trên bàn, hơi nóng bên trong lập tức bốc lên, một mùi thơm mê người xộc vào khoang mũi. Hắn dùng đũa gắp một miếng thịt cá trắng ngần trong suốt, cho vào miệng. Thịt cá tan ngay trong miệng, cảm giác trơn mềm tươi ngon xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Không tệ." Hắn thoả mãn gật đầu, khen ngợi nói.
"Quả thật rất ngon, lần gần đây nhất ta được ăn loại linh ngư này đã là chuyện của mấy năm về trước rồi, vậy mà trong lòng vẫn luôn nhớ mong thứ mỹ vị này." Nữ tử xinh đẹp cười đáp: "Trương sư huynh, đã mấy năm không gặp, tu vi của ngươi càng thêm tiến bộ, có hy vọng đột phá đến Trúc Cơ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận