Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 210: Bị Tập Kích!

Chương 210: Bị Tập Kích!
"Gia chủ..."
"Trương trưởng lão..."
Những bóng người quen thuộc lần lượt xuất hiện bên dưới linh quang, sắc mặt của tu sĩ bóng đen ban đầu lập tức chuyển thành trắng bệch, tâm như tro tàn.
Gia chủ Trương gia Trương Ngọc Đường, hai vị trưởng lão của Giới Luật đường, còn có nữ tu dẫn đầu của nhóm Thiên Kiếm Tông kia… người có tu vi thấp nhất trong bốn người này cũng là Luyện Khí tầng bảy, đối phó với một tên Luyện Khí trung cấp như gã, chỉ là chuyện đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi.
"Thành Văn, ta không ngờ ngươi lại là kẻ gieo rắc sâu bệnh cho gia tộc! Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?" Trương Ngọc Đường đã nhận ra dung mạo chân thật của cái bóng đen kia, lòng đầy căm hận nói.
"Gia chủ, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Một tên trưởng lão của Vạn gia từng đến tìm ta, nói muốn đặt một ít trứng trùng ở trong vườn linh thực của gia tộc chúng ta, chờ đến khi chúng trưởng thành sẽ trả cho ta đầy đủ linh thạch, pháp khí. Còn nói, thứ này chỉ ảnh hưởng một chút tới linh thực, sẽ khiến sản lượng linh đào hơi giảm một bậc. Ta nhất thời bị ma ám nên mới đồng ý với thỉnh cầu của gã."
"Cho nên ngươi lựa chọn hi sinh lợi ích của gia tộc, để thỏa mãn lợi ích cá nhân?" Gương mặt Trương Ngọc Đường lạnh như băng, hờ hững nói.
"Cái gì mà hi sinh lợi ích của gia tộc? Chẳng phải là lợi ích của Thiên Kiếm Tông sao? Các thế hệ tu sĩ Trương gia chúng ta đều bỏ ra phần lớn thời gian và tinh lực trong chuyện tu hành, chỉ vì trợ giúp bọn họ trồng một chút linh quả, còn chúng ta được cái gì chứ?"
"Chúng ta được cái gì sao? Không trồng những loại linh quả này để duy trì sinh kế cho gia tộc, thì chúng ta lấy linh thạch từ đâu ra? Linh thạch, đan dược mà ngươi đang tu luyện lấy từ đâu ra? Chính vị tiền bối Thiên Kiếm Tông kia đã ban cho chúng ta loại kỳ ngộ này, ngươi mới có thể yên tâm tu luyện trong Trương gia, không cần vì chút tài nguyên tu hành mà tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy với người khác. Chính vì chút tình cảm “mỏng manh” này, mà sau này khi Trương gia xuất hiện hậu bối có thiên phú không tệ, bọn chúng mới có thể dễ dàng bái nhập vào Thiên Kiếm Tông, đảm bảo huyết mạch của Trương gia được lưu truyền lâu dài. Ngươi nói xem, chúng ta được cái gì hả?" Trương Ngọc Đường nghiêm nghị hét vào mặt tu sĩ bóng đen kia.
"Mà thôi, ngươi đã làm tổn hại đến lợi ích của vị tiền bối Thiên Kiếm Tông kia và Trương gia, có nói nhiều cũng vô dụng. Hai vị trưởng lão, cứ dựa theo quy củ mà xử lý tên nghiệt chủng của Trương gia này đi! Đừng nể tình, cứ hung hăng giáo huấn hắn cho ta." Trương Ngọc Đường hít một hơi để kiềm chế một chút cảm xúc trong lòng, sau đó quay sang nói với hai vị trưởng lão của Giới Luật đường ở phía sau.
"Diêu sư tỷ, trong nhà xuất hiện chuyện xấu hổ như vậy, đã để cho ngài chê cười rồi. Ngài cứ yên tâm, Trương gia nhất định sẽ mau chóng giải quyết xong chuyện này, đảm bảo tất cả Thủy Trạch Linh Đào đều sẽ nhanh chóng trở lại bình thường, số lượng và phẩm chất linh đào vẫn sẽ được giao như những năm trước." Trương Ngọc Đường trực tiếp cam kết với nữ tử xinh đẹp bên cạnh.
Diêu Thanh khẽ gật đầu: "Trương sư huynh cứ yên tâm mà làm, Hà sư thúc và ta vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng vào Trương gia."
Nghe vậy, Trương Ngọc Đường như trút được gánh nặng, lão vội vàng chạy tới từ đường của Trương gia, dự định sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai để nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này.
Hai ngày sau, Lục Huyền đi lung tung không có mục đích, cẩn thận dò xét trong vườn linh thực.
Năng lực vận dụng thuật pháp hệ hỏa của hắn rất bình thường, hắn không thể tìm ra Nghĩ Văn Trùng, dưới điều kiện không làm ảnh hưởng đến linh thực Thủy Trạch Linh Đào.
Trong ba người bọn họ, chỉ có vị tu sĩ thanh niên tướng mạo bình thường Nghiêm Bình kia là thỏa mãn điều kiện này, vì vậy nhiệm vụ quan trọng đó đành rơi trên người gã. Về phần hắn và Diêu Thanh, bọn họ phụ trách đi dò xét linh thực trong vườn, phòng tránh chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Trong hai ngày qua, Trương gia và Vạn gia ở trên một hòn đảo khác đã vì chuyện Nghĩ Văn Trùng mà nổi lên rất nhiều cuộc tranh đấu, có không ít tu sĩ đã mất mạng.
Gia chủ Trương gia Trương Ngọc Đường khăng khăng muốn tự mình giải quyết, vì vậy ba người Lục Huyền không nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa bọn họ, chỉ tập trung vào chuyện giải quyết sâu bệnh đang phá hoại Thủy Trạch Linh Đào.
Khắp nơi trong vườn linh thực đều là bùn đất ẩm ướt, tốc độ tuần tra của Lục Huyền cực kỳ từ tốn. Đột nhiên, hắn sinh lòng cảnh giác, lại theo bản năng sử dụng 《 Vân Đằng Thuật 》, trực tiếp nhảy sang bên kia.
Gần như ngay khoảnh khắc hắn nhảy sang bên kia, một cái lưỡi màu xanh lục giống như xúc tu đã đóng đinh vào vị trí vừa rồi của Lục Huyền, mùi tanh hôi lan ra khiến người ta muốn nôn mửa.
Nơi đầu lưỡi lướt qua cùng với vị trí bị nó chạm trúng vào, lập tức phát ra âm thanh xèo xèo. Từng luồng khói trắng cuộn lên, bốc mùi khó chịu, trên mặt đất còn lưu lại một vết đen, có thể thấy được độc tính dính trên cái lưỡi xanh kia rất mạnh.
Trong nháy mắt, Lục Huyền đã chú ý tới một con cóc to lớn có màu xanh nhạt đang ngồi cách đó chừng bảy - tám trượng xuất hiện. Sau khi cái đầu lưỡi màu xanh lục kia đánh một kích không trúng, nó lập tức thu lưỡi vào trong miệng. Hoa văn trên thân thể con cóc màu xanh nhạt kia không ngừng biến hóa, phảng phất như đã hòa làm một với cảnh vật xung quanh rồi.
"Có chút thú vị." Lục Huyền nhận ra năng lực của con cóc màu xanh nhạt này rất tương tự với Nghĩ Văn Trùng, trong lòng chợt cảm thấy thú vị.
"Bồi dưỡng số lượng lớn Nghĩ Văn Trùng như vậy, hẳn là dùng để nuôi nấng con cóc quái dị này." Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng động tác lại không hề bị ảnh hưởng. Tâm niệm vừa động, mấy tấm phù lục như tiểu kiếm đã xuất hiện trong tay.
"Ngươi dùng màu sắc để tự vệ đúng không? Chỉ cần phạm vi tấn công của ta đủ rộng, dù ngươi có bắt chước thành hình dáng gì cũng không ăn thua!"
Hắn lặng lẽ kích hoạt năm tấm Kiếm Khí Vạn Thiên phù nhị phẩm, rồi để chúng nó bay về các phương hướng khác nhau.
Ngay sau đó, lấy Lục Huyền làm trung tâm, hàng ngàn, hàng vạn tia kiếm khí giống như cá bơi lội, đã cuộn trào mãnh liệt, bay thẳng về bốn phương tám hướng.
Chịu ảnh hưởng bởi đòn công kích phạm vi cực rộng, trực tiếp trút xuống toàn phương vị như vậy, rốt cuộc con cóc màu xanh nhạt đang hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh cũng nhanh chóng bị vô số đạo kiếm khí nhỏ bé kia chém đến chấn thương.
Thân thể con cóc màu xanh nhạt nọ lập tức lộ diện, trong miệng nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bên ngoài cơ thể xuất hiện những vết thương nhỏ, máu xanh chảy từ miệng vết thương, lan tràn ra khắp người.
Bị hàng ngàn, hàng vạn luồng kiếm khí quét qua như vậy, vết thương càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, con cóc màu xanh nhạt kia cũng bị chém thành nhiều mảnh nhỏ.
Lục Huyền thả người xuống, linh thức nhanh chóng khóa chặt một tên tu sĩ ở phía xa xa, ngón trỏ và ngón giữa chập vào nhau, đồng thời duỗi thẳng, một luồng kiếm khí màu vàng óng ánh bắn ra nhanh như điện, trực tiếp tấn công tên tu sĩ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận