Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 297: Kiếm Thảo Thành Thục!

Chương 297: Kiếm Thảo Thành Thục!
Lục Huyền đặt một con ngươi bọ cạp to tướng nằm ngang trên ngón trỏ mình, sau đó ngón tay cái của hắn khẽ búng ra giống như chơi bắn bi, khiến cho con ngươi kia bay về phía vỏ cây già nhăn nheo.
Ngay lập tức, hàng chục sợi xúc tu nhỏ trong trạng thái bán trong suốt đã bắn ra nhanh như điện, chúng dùng hết sức để lôi kéo con ngươi bọ cạp kia về phía con mắt trên vỏ cây. Sau vài vòng thi đấu, cuối cùng những con ngươi trên vỏ cây cũng đạt được thế cân bằng vi diệu, một số sợi xúc tu xuất hiện từ mọi hướng xung quanh đâm vào trong con ngươi bọ cạp, cố gắng hết mức hấp thụ chất dinh dưỡng bên trong con ngươi yêu thú tứ phẩm này.
Sáu con ngươi bọ cạp khổng lồ lần lượt bị Lục Huyền bắn vào các bộ phận khác nhau trên thân cây Bách Đồng Quỷ Mộc, khiến cho những con ngươi gần đó tranh cướp một hồi.
Sau đó, hắn lại đi đến phía trước Kinh Cức Cốt, từng đoạn xương trắng tạo thành bụi gai đang gắt gao dán chặt vào bộ hài cốt Man Giáp Ngưu, vô số những chiếc gai xương nhỏ dài đâm thật sâu vào bộ hài cốt, cứ như muốn trực tiếp dung hợp cùng một chỗ với nó vậy.
"Hài cốt Man Giáp Ngưu nhị phẩm đã bị Kinh Cức Cốt hấp thụ trong thời gian dài như thế, cũng mơ hồ có xu hướng trở nên giòn tan dễ vỡ rồi." Nhìn bộ hài cốt khổng lồ có vẻ như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thực tế, bên trong đã rỗng tuếch rồi, Lục Huyền không khỏi cảm thán một câu.
"Hài cốt tứ phẩm Lục Mục Xích Thiết Hạt, mặc dù kích cỡ không bằng Man Giáp Ngưu, nhưng phẩm cấp cao hơn nhiều, chắc sẽ đủ cho Kinh Cức Cốt sinh trưởng đến giai đoạn hoàn toàn thành thục."
Tuy giá trị của hài cốt Lục Mục Xích Thiết Hạt thấp hơn nọc độc, châm độc và ba cặp mắt kỳ dị trên cơ thể nó khá nhiều, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là yêu thú tứ phẩm, dùng nó để bồi dưỡng Kinh Cức Cốt đến tận giai đoạn sau, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lục Huyền cắt thịt yêu thú bên trong thi hài bọ cạp to lớn ra, sau đó chôn nó xuống dưới Độc Toa Mộc tam phẩm. Trong thịt yêu thú ẩn chứa không ít độc tố, thích hợp để bồi dưỡng Độc Toa Mộc và thúc đẩy quá trình phát triển của nó.
"Mấy loại linh thực âm u trong viện này đều sinh trưởng không tệ, số lượng âm hồn oán niệm bên trong Oán Hồn Linh không còn nhiều lắm, nhưng giờ đã có Âm Hồn Châu tẩm bổ, có thể trợ giúp tăng cường khá nhiều âm khí oán niệm trong khoảng thời gian ngắn. Sau khi đám âm hồn oán niệm này được tẩm bổ, một luồng âm hồn oán niệm sẽ tương đương với ba luồng trước đó, coi như miễn cưỡng đủ dùng rồi."
"Hiện tại, ta không cần phải lo lắng về vấn đề sinh trưởng sau này của Kinh Cức Cốt nữa, Độc Toa Mộc cũng có thể sinh trưởng bình thường trong hoàn cảnh như vậy. Còn Bách Đồng Quỷ Mộc, ta có thể một lần nữa tuyên bố nhiệm vụ thu thập con ngươi yêu thú ở Thứ Vụ đường, lần sau sẽ mang đến cho nó. Về phần Thánh Anh Quả, trước mắt, chỉ có thể duy trì nhu cầu sinh trưởng cơ bản cho nó mà thôi." Lục Huyền liếc nhìn rất nhiều linh thực trong tiểu viện của mình, sau đó nghĩ thầm trong lòng.
Hắn cũng không ở lại bao lâu, đã mở Thiên Huyễn Vân Yên Trận ra, sau khi xác nhận tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa mới bay về phía tông môn.

Bên trong Thiên Kiếm Tông.
Dựa vào minh bài thân phận, Lục Huyền xuyên qua từng tòa đại trận, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.
"Ở trong tông môn vẫn là tốt nhất, dựa vào đại thụ hưởng bóng mát, chẳng cần phải lo lắng thủ đoạn quỷ kế gì? Chỉ cần yên lặng làm ruộng là được." Hắn vừa cảm khái một câu, sơn phong nhà mình đã gần ngay trước mắt.
Lục Huyền không nhịn được lập tức hét to một tiếng, sau đó thân hình hóa thành một tia sáng mơ hồ, chỉ mấy hơi thở tiếp theo đã đi tới chân núi.
"Các bạn nhỏ, ta đã về rồi đây."
Những đường ngân tuyến thoắt hiện rồi thoắt ẩn, Lục Huyền mở Lưu Quang Phù Trận, nhanh chóng tiến vào bên trong sơn phong.
Một cái bóng màu xanh nhạt nhanh chóng lao vụt tới, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lục Huyền. Thỉnh thoảng, đôi cánh rộng màu xanh nhạt kia lại vỗ vào vai Lục Huyền, như muốn bộc lộ tâm tình vô cùng vui sướng của mình.
Lục Huyền cảm nhận được xúc cảm mềm mại quen thuộc trên đỉnh đầu, không nhịn được khẽ vươn tay nhéo mấy cái.
Phong Chuẩn kêu khẽ mấy tiếng, mới tuột khỏi đỉnh đầu hắn. Trên chiếc cổ thon dài của nó có treo một cái vòng cổ màu đỏ rực thật to, vừa cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lục Huyền, cái vòng cổ kia khẽ vặn vẹo hai cái.
Ly Hỏa Giao đang quấn trên cổ ấu điểu hơi buông lỏng ra, quay đầu lại, dùng đôi mắt màu đỏ nhạt trong suốt ngây thơ, mơ mơ hồ hồ nhìn Lục Huyền.
"Ta chỉ ra ngoài có chút mà ngươi đã lớn nhanh thế?" Lục Huyền lập tức phát hiện ra chiều dài thân của con ấu giao từ lúc mới sinh là khoảng một thước rưỡi, thì hiện giờ đã tăng lên đến hơn hai thước. Hắn khẽ cảm thán một câu, sau đó lấy loại thịt yêu thú hệ hỏa mà Ly Hỏa Giao yêu thích từ trong túi trữ vật ra ngoài.
"Ngươi cũng có, ngươi cũng có." Thấy ấu điểu Phong Chuẩn ở bên cạnh, vội vàng giương mắt nhìn mình, hắn cũng nhanh chóng lấy mấy miếng thịt yêu thú hệ phong ra.
Trong rừng cây rậm rạp, lá cây xào xạc rì rào, ở cách đó không xa, Đạp Vân Linh Miêu đang ngồi xổm trên một gốc đại thụ ngay rìa ngoài cánh rừng, nó hơi ngẩng đầu, dùng con ngươi xanh biếc nhàn nhạt liếc nhìn Lục Huyền. Nhưng đừng nhầm, quan sát kỹ một chút sẽ thấy hai chỏm lông xám trắng trên chóp tai và cái đuôi ngắn cũn cỡn cứ không ngừng đung đưa sau lưng, chính những hành động này đã cho thấy nội tâm của nó không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Lục Huyền đã sớm hiểu rõ ràng tính tình chảnh chọe kiêu ngạo của Đạp Vân Linh Miêu, hắn lập tức bước theo tiếng gầm nhẹ đầy thô ráp của nó để đến gần con mèo nhỏ đang ngồi dưới gốc cây.
Vừa thoáng thấy hai miếng thịt yêu thú được hắn dùng sức ném lên không trung, Đạp Vân Linh Miêu lập tức đạp bàn chân dày như mây trắng xuống đất, thân thể bất ngờ xẹt qua, cuối cùng đã vững vàng tóm lấy miếng thịt yêu thú nọ.
"Ha ha!" Lục Huyền cười to, thấy ba con thú nhỏ đều vui sướng làm hắn cũng vui theo, hắn tung tăng nhảy chân sáo vài cái rồi trở về trong đình viện, nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lại bắt đầu công việc đi dò xét linh điền, kiểm tra tình huống sinh trưởng của linh thực.
"Chà, có một gốc Kiếm Thảo hoàn toàn thành thục rồi!" Khi đi ngang qua hai cây Kiếm Thảo được điện chủ Tư Nông điện Thẩm Diệp tặng, Lục Huyền lại tập trung tâm thần lên gốc cây thẳng tắp kia như thường lệ, rồi ngoài ý muốn phát hiện ra thanh tiến độ bên dưới một cây Kiếm Thảo đã tràn đầy.
Hai cây Kiếm Thảo này được gieo xuống linh điền ngay sau khi hắn trồng Lưu Quang Mộc và Âm Hòe, cho nên thời gian trưởng thành của mấy cây này cũng không cách nhau xa lắm.
Lục Huyền dùng linh lực bao bọc bàn tay, sau đó nắm chặt cây Kiếm Thảo giống như kiếm nhận kia rồi từ từ rút nó ra.
Trên thân Kiếm Thảo màu xám đen, những tia kiếm khí nhỏ bé xao động không ngừng vung vẩy ra xung quanh, trực tiếp đánh vào lòng bàn tay Lục Huyền, một tiếng keng rất nhỏ vang lên.
Hình dạng của phần gốc Kiếm Thảo này khá kỳ lạ, nếu nhìn qua sẽ tưởng nó chính là một đoạn chuôi kiếm, nhưng khi cầm trên tay lại mang đến cảm giác phối hợp cực kỳ tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận