Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 319: Làm Nhân Vật Phản Diện Thực Sự Không Dễ Dàng!

Chương 319: Làm Nhân Vật Phản Diện Thực Sự Không Dễ Dàng!
Cứ như vậy, Lục Huyền hoàn toàn không sử dụng bất cứ một loại thủ đoạn nào khác, chỉ dựa vào sự đặc thù của bản thân Tử Điện Kiếm, cộng thêm 《 Tứ Thời Kiếm Quyết 》 biến hóa tầng tầng lớp lớp, vẫn có thể vững vàng khống chế Song Đầu Cừu Dư, lại có thể liên tục tạo ra các loại tổn thương trên người nó.
Toàn bộ quá trình đều thành thạo, gần như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn rồi.
Vừa liếc thấy con Song Đầu Cừu Dư đang dây dưa với Đặng Nghị ở bên kia cũng sắp hấp hối, Lục Huyền lập tức động tâm niệm, điên cuồng rót linh lực vào bên trong Tử Điện Kiếm, chỉ thấy một mảnh kiếm ý như mặt trời ngày hè thiêu đốt, sấm chớp rền vang trên khoảng không quang đãng, đập ầm ầm vào trên hai cái đầu thon dài của yêu thú.
Bản chất của Hạ Nhật kiếm pháp vốn có tính bạo ngược, lại cộng thêm phi kiếm có lôi điện chi lực nên đã nhanh chóng biến cái đầu của Song Đầu Cừu Dư thành tro đen.
Xử lý xong con bên này, hắn nhanh chóng chạy qua, hội hợp với Đặng Nghị, cùng tấn công con Song Đầu Cừu Dư vẫn đang bị Tiền Định Hoằng kiềm chế.
Con Song Đầu Cừu Dư ở trong lồng, vẫn đang ngoan cố chống cự, vừa thấy tình hình không ổn, linh quang vàng xám trên người nó lập tức mở rộng, toàn bộ thân hình phồng lên gấp mấy lần. Nó không thèm để ý đến một đống gai nhọn đang cắm sâu vào phần bụng, lân giáp và cái đầu của mình, chỉ chăm chăm tìm cách tránh thoát khỏi cái lồng giam dây leo kia. Nhưng chưa đi được bao xa, một tia sáng màu xám đã từ đằng sau đánh tới, đồng thời một cây trường thương màu đen kịt cũng từ trên trời giáng xuống, đóng đinh nó thật chặt.
"Hai vị sư huynh, có thể để lại mạng sống cho con Song Đầu Cừu Dư này không, ta muốn bắt sống một con, sau khi trở về tông môn sẽ thả lên núi nuôi dưỡng." Mắt thấy con Song Đầu Cừu Dư này gần chết, đột nhiên Lục Huyền lên tiếng nói.
"Trình độ si mê cuồng nhiệt của Lục sư đệ về linh thú đã vượt quá sức tưởng tượng của ta rồi, nhưng nếu sư đệ đã yêu cầu, thì đương nhiên, chúng ta sẽ thỏa mãn sư đệ." Tiền Định Hoằng cười sang sảng đáp.
Thông thường, nếu gặp phải yêu thú ở bên trong phúc địa hoặc bí cảnh, có rất ít tu sĩ muốn bắt sống chúng mang về nuôi, chẳng qua yêu cầu của Lục Huyền cũng không quá đáng, nên hai người bọn họ không hề để bụng.
Ba con Song Đầu Cừu Dư được đặt ngay ngắn trên mặt đất, con còn lại được Lục Huyền trị thương qua loa rồi dùng một sợi dây thừng pháp khí trói chặt lại, đặt trước mặt ba người đồng bạn đã hi sinh của nó.
Đặng Nghị và Tiền Định Hoằng bắt đầu xử lý tài liệu yêu thú.
Phần đáng giá nhất trên người Song Đầu Cừu Dư chính là bộ lân giáp phủ khắp thân thể nó, thứ này có thể dùng làm nguyên liệu chế tạo pháp khí phòng ngự phẩm cấp cao.
Phần đáng giá thứ hai chính là nanh vuốt, thịt yêu thú và huyết dịch.
Bởi vì Lục Huyền đã có một con Song Đầu Cừu Dư sống dở chết dở nên đương nhiên hắn sẽ được phân chia ít tài liệu yêu thú hơn, chủ yếu là cầm một ít thịt yêu thú cùng với một phần nhỏ lân giáp Song Đầu Cừu Dư.
"Lân giáp dùng để rèn pháp khí của hai vị sư huynh đã đủ chưa? Nếu không đủ, có thể cầm phần của ta nữa này." Lục Huyền mỉm cười nói.
"Cái này không ổn lắm..." Hai người Tiền Định Hoằng có chút ngượng ngùng, đương nhiên càng nhiều lân giáp Cừu Dư càng tốt, nhưng lấy phần từ trong tay Lục Huyền như vậy, bọn họ sẽ rất xấu hổ.
"Không sao đâu, dù sao ta cũng không muốn dùng chúng để rèn pháp khí, nhưng ta sẽ lấy phần hài cốt và con ngươi của ba con Song Đầu Cừu Dư này nhé." Lục Huyền trả lời.
Đối với hắn, một chút xíu lân giáp của Song Đầu Cừu Dư không thể giá trị bằng hài cốt lẫn con ngươi của chúng được. Hài cốt có thể mang đi bồi dưỡng Kinh Cức Cốt, còn con ngươi sẽ dùng làm chất dinh dưỡng cho Bách Đồng Quỷ Mộc, mấy thứ này đều là tam phẩm, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
"Được, vậy tất cả những thứ này đều thuộc về Lục sư đệ hết."
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, cộng thêm hài cốt và con ngươi của Song Đầu Cừu Dư đều không phải bộ phận quý hiếm gì, cho nên hai người kia đã sảng khoái đồng ý.
Sau khi phân chia xong chiến lợi phẩm, Lục Huyền từ biệt hai người, Tiền Định Hoằng có mời hắn ở lại nhưng thấy Lục Huyền quyết tâm như vậy, gã cũng không ép buộc, mỗi người đi một ngả.
Nửa canh giờ sau, bóng dáng Lục Huyền lại xuất hiện phía trước núi đá, linh thức đảo qua bốn phía. Ban tay khẽ phất, con Song Đầu Cừu Dư bị thương không nhẹ kia lập tức xuất hiện trên mặt đất, nó bị sợi dây thừng pháp khí buộc chặt, ánh mắt nhìn Lục Huyền vừa sợ hãi vừa oán hận.
"Vừa rồi chính mắt ngươi đã trông thấy ba đồng bạn của mình bị phanh thây, cảm giác thế nào? Cùng đi ra ngoài tìm kiếm bảo vật, kết quả là ba đồng bạn bị giết, lân giáp bị moi ra từng mảnh, thịt bị cắt thành từng miếng, huyết dịch còn vương vãi khắp nơi, mà ngươi chỉ có thể bất lực đứng ngoài quan sát." Trong giọng nói của Lục Huyền tràn ngập ý tứ mỉa mai.
Linh trí của Song Đầu Cừu Dư khá cao, khi nghe được những lời này của Lục Huyền, oán hận trong mắt nó càng ngày càng đậm.
Lục Huyền thấy thế, sáu con ngươi đẫm máu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tròng mắt màu xám trắng tràn đầy thống khổ và không cam tâm. Hắn khẽ lăn sáu con ngươi kia trên lòng bàn tay giống như đang lăn quả óc chó.
Thấy xác của đồng bạn bị xúc phạm như vậy, quang mang màu vàng xám trên người Song Đầu Cừu Dư càng tuôn ra nồng đậm hơn.
"Nếu muốn giết ta thì hãy căm thù ta, oán hận ta đi! Sau đó hãy sống tiếp một cách khó coi! Trốn tránh! Hãy trốn tránh đi! Sau đó, dùng oán hận trong lòng ngươi tới huỷ diệt ta đi!" Lục Huyền cười ha ha.
Song Đầu Cừu Dư nhìn con ngươi của đồng bạn mình không ngừng bị Lục Huyền lăn tròn trên tay, vẻ oán hận trong mắt ngày càng mãnh liệt, gần như đã hóa thành thực chất rồi.
Quang mang vàng xám trên người nó cũng càng ngày càng nồng đậm.
Đột nhiên răng rắc một tiếng, bộ lân giáp toàn thân mở ra, sợi dây thừng đang trói buộc lấy nó cũng đứt lìa trong nháy mắt.
Có cảm giác tất cả những điều này đều nằm ngoài dự đoán của Lục Huyền, bởi trước khi hắn kịp phản ứng, con Song Đầu Cừu Dư bị thương nặng kia đã nắm lấy cơ hội chớp nhoáng này, và dồn sức chui vào trong núi đá rồi.
Trước khi rời đi, nó còn để lại cho Lục Huyền một cái nhìn đầy thù hằn căm hận.
"Quả nhiên … làm nhân vật phản diện thực sự không dễ dàng mà." Lục Huyền cảm khái một câu.
Sau đó, hắn nhanh chóng vận chuyển 《 Đại Ngũ Hành Công 》, một tầng linh lực màu vàng xám hơi mỏng, trực tiếp xuất hiện trên người hắn. Cả hắn cũng chui vào bên trong núi đá.
Sở dĩ hắn giữ mạng cho con Song Đầu Cừu Dư bị thương này, vốn không phải xuất phát từ ý định muốn mang nó ra khỏi phúc địa và nuôi dưỡng, mà trên thực tế, hắn chỉ muốn theo dõi nó, sau đó tìm được căn cứ của đàn yêu thú Song Đầu Cừu Dư kia, rồi từ đó lấy được linh nhưỡng quý hiếm ở nơi chúng sinh sống mà thôi.
Cho nên sau khi hai người Tiền Định Hoằng rời đi, hắn lại trở về khu vực núi đá này, thả con Song Đầu Cừu Dư bị thương ra, còn cố ý kích thích nó bằng ngôn ngữ và thân thể không lành lặn của đồng bạn, đồng thời cũng cố tình sáng tạo cho nó một cơ hội trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận