Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 332: Trở Về!

Chương 332: Trở Về!
Vô số sợi tơ gần như trong suốt lập tức tuôn ra từ bên trong Ẩn Linh Sưởng màu vàng sậm trên người hắn. Rất nhanh, một tầng linh vật mông lung đã bao phủ toàn bộ thân hình hắn vào bên trong, ở thời điểm hiện tại, cả bóng dáng lẫn khí tức linh lực của hắn đều được ẩn giấu không còn trông thấy nữa.
Vài ngày sau, Lục Huyền cầm Kiếm Lệnh trên tay, mỉm cười đi ra khỏi cánh rừng cổ thụ.
"Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải nói lời từ biệt. Chúng ta chào tạm biệt nhau ở đây, đừng tiễn ta nữa." Bên bìa rừng cổ thụ, mấy khuôn mặt mơ hồ trực tiếp xuất hiện trên những cành cây rủ xuống, cả đám đều lưu luyến không rời nhìn theo bóng lưng Lục Huyền đi xa dần.
"Bằng hữu Mộc Tinh của ta đúng là quá nhiệt tình." Lục Huyền quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm động nói.
Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực ở lại chỗ sâu bên trong cánh rừng cổ thụ, làm quen với vài con Mộc Tinh, sau khi để chúng nếm thử mùi vị thơm ngon của Thanh Mộc Nguyên Khí, hắn lập tức hấp thu thảo mộc linh khí dồi dào bên trong cánh rừng cổ thụ.
Trong quá trình hấp thụ, một phần trăm thảo mộc linh khí chuyển hóa thành Thanh Mộc Nguyên Khí được truyền cho Mộc Tinh, hai bên đạt thành phương thức hợp tác cùng có lợi.
Mấy con Mộc Tinh này được Thanh Mộc Nguyên Khí tẩm bổ đã trở nên sinh long hoạt hổ hẳn, ngũ quan mờ nhạt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Đương nhiên chỗ tốt Lục Huyền nhận được lại càng nhiều hơn, thể tích quầng sáng màu xanh nhạt bên trong đan điền của hắn đã đạt đến trình độ cực hạn của nó, nó đang thong thả quay tròn, trông dáng vẻ cồng kềnh không chịu nổi.
Trong lúc đi đường, mặt ngoài Kiếm Lệnh lóe lên một mảnh tinh quang đầy trời, sau đó, ánh sao trực tiếp ngưng tụ lại, tạo thành một cái thông đạo, trực tiếp hút Lục Huyền cùng với rất nhiều đệ tử nội môn đang ở bên trong Lãng Nguyệt phúc địa vào trong đó.
"Cuối cùng cũng trở về rồi."
Trên bầu trời, vô số ngôi sao đang vận chuyển với quỹ tích đạo vận chứa đầy hàm ý, thỉnh thoảng lại có một luồng kiếm khí cường đại xẹt qua bầu trời như những ngôi sao băng. Được linh khí bao phủ, vô số tòa sơn phong dưới chân giống như những con kiến nhỏ, thoắt ẩn thoắt hiện.
Lục Huyền đưa mắt nhìn xung quanh.
Trên mặt hầu hết nhóm đồng môn đều tràn đầy vui vẻ, điều đó cho thấy khoản thu hoạch từ chuyến đi vào phúc địa lần này không tệ. Đương nhiên cũng có một ít ngươi lộ vẻ không cam lòng, tức giận hoặc tiếc nuối, và hiển nhiên là trong đám người này có bao gồm nhóm của thanh niên anh tuấn kia.
Ba người họ nhìn chằm chằm vào Lục Huyền, trong ánh mắt chứa đầy phẫn nộ.
Lục Huyền bình tĩnh an thần, nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý tới ba ánh mắt tức giận suýt chút nữa đã biến thành thực chất kia.
Có lẽ ở trong phúc địa, hắn còn có vài phần kiêng kỵ với mấy người này, nhưng hiện giờ, tất cả đã trở lại tông môn rồi, Phượng Hoàng Mộc còn rơi vào trong tay nữa, hắn không có gì phải sợ hãi cả.
"Lục sư đệ, ngươi đắc tội với nhóm ba người Bạch sư tỷ sao? Ta chú ý thấy ánh mắt bọn họ nhìn sư đệ không tốt cho lắm." Đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai Lục Huyền.
Hắn mở mắt ra, chỉ thấy Liễu Tố đang hơi cúi đầu ở cách đó không xa, đôi mắt nàng nhìn thoáng về phía Lục Huyền, không lộ một chút dấu vết gì.
"Bởi vì một món bảo vật bên trong phúc địa, cho nên ta và bọn họ có phát sinh một hồi tranh chấp nhỏ." Lục Huyền truyền âm giải thích.
"Xem ra sư đệ là bên thắng." Giọng nói của Liễu Tố có kèm theo vài phần sinh động hoạt bát: "Nhưng sau này Lục sư đệ nên chú ý nhiều hơn, tính cách Bạch sư tỷ rất kiêu ngạo, tu vi cao thâm, chỉ sợ sẽ không để cho mình chịu thiệt dễ dàng như vậy. Thêm nữa, ba người họ đều là môn hạ của một vị Kết Đan chân nhân trong tông môn, xuất thân phi phàm. Nếu sư đệ lo lắng, ta có thể dẫn sư đệ đi gặp một vị Kết Đan chân nhân, lấy trình độ trên phương diện linh thực linh thú của sư đệ, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công bái nhập làm môn hạ của vị sư thúc Kết Đan kia."
Nói đến câu cuối cùng, Liễu Tố lại chân thành khuyên nhủ Lục Huyền.
"Đa tạ Liễu sư tỷ đã quan tâm, ta rất cảm kích ý tốt của sư tỷ. Nhưng ta thường ở trong sơn phong, rất ít đi ra ngoài, càng không cần phải nói đến chuyện tiến vào bí cảnh đi tìm kiếm cơ duyên, chiến đấu với người khác. Bởi vậy, cứ cho là bọn họ muốn gây bất lợi cho ta đi, cũng không dễ dàng tìm được cơ hội như vậy." Lục Huyền lịch sự từ chối đáp.
Chờ mọi người đều đến đông đủ, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cũng lặng lẽ vận chuyển, đưa mọi người đến địa điểm đã được chỉ định tương ứng.
"Ta đã về rồi đây!" Lục Huyền giẫm trên mặt đất sơn phong, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Hắn xuyên qua Lưu Quang Phù Trận, tiến vào khu vực sơn phong.
Khi một chân vẫn còn ở bên ngoài trận pháp, một quả bóng to lại bay từ đâu đó đến, trực tiếp đáp xuống đỉnh đầu hắn, sau đó bật lên cao và lại tiếp tục rơi xuống.
"Chỉ một vài ngày không gặp, ngươi lại tăng cân rồi!" Lục Huyền cảm nhận được con Phong Chuẩn trên đầu mình càng ngày càng nặng nề, có chút bất đắc dĩ nói.
Chỗ mắt cá chân của Phong Chuẩn có treo một con Giao Long màu hỏa hồng. Nó chính là Ly Hỏa Giao đang tiến vào giao đoạn phát triển cực nhanh, đã từ vòng cổ biến thành vòng chân rồi.
"Ngao..." Đạp Vân Linh Miêu rất ít khi bộc lộ cảm xúc thật của mình, vậy mà giờ đây, trong tiếng gầm nhẹ đầy dịu dàng của nó, lại mang theo một chút lưu luyến nhớ nhung nhỏ nhặt, tất cả hòa quyện vào nhau nghe đặc sắc vô cùng.
Sau khi Lục Huyền thoáng an ủi ba con thú cưng của mình xong, đã không kịp chờ đợi, vội vàng trở lại trong phòng. Lần này, hắn tiến vào Lãng Nguyệt phúc địa, đã mang về một khoản thu hoạch tương đối tốt, theo thứ tự là: Mậu linh nhưỡng phù hợp với hầu hết các chủng linh thực, cộng với hai con ấu thú tam phẩm Song Đầu Cừu Dư bị hắn 'bắt cóc' mang đi. Bên cạnh đó, hắn còn đào được bốn hạt linh chủng Uẩn Linh Tùng và một gốc Yêu Quỷ Đằng ngũ phẩm nửa cây nửa thú, sau cùng chính là một đoạn linh thực lục phẩm thượng cổ Phượng Hoàng Mộc.
Ngoài ra, Thanh Mộc Nguyên Khí trong đan điền đã được bổ sung đầy ắp, đồng thời hắn cũng thu được không ít linh thực phẩm cấp cao và hài cốt yêu thú.
"Đáng tiếc phúc địa của tông môn không thể tùy tiện mở ra, cần phải chờ rất nhiều năm sau mới có thể tiến vào một lần nữa." Lục Huyền vẫn chưa thỏa mãn, khẽ cảm thán một câu.
Đúng vào lúc này, ống tay áo của hắn khẽ rung lên, một nhánh dây leo nho nhỏ màu xám nhạt nóng lòng đã lâu, lập tức lao thẳng ra ngoài. Nhánh dây leo vừa rơi xuống đất đã giống như một con rắn nhỏ, nhanh chóng bơi về phía linh điền trên sơn phong.
Trong nháy mắt, khi vừa mới tiến vào sơn phong, nó đã cảm nhận được ngay số lượng lớn linh thực ở trong này, cả đám làm nó thèm đến không chịu nổi.
"Linh thực nhị phẩm, dạng nhỏ dài, dễ nuốt chửng, nhiều nước trơn trượt, đánh dấu đánh dấu ngay." Nó lập tức lưu lại một dấu vết màu xám nhạt ngay dưới gốc Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận