Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 364: Trống Rỗng!

Chương 364: Trống Rỗng!
Lục Huyền thu hạt linh chủng Huyết Nghiệt Hoa vào trong túi trữ vật, sau đó quay về trong phòng, hai tay mỗi tay cầm một tấm Tiếu Hải Kiếm phù và Đại Nhật Kiếm phù, đồng thời lại lấy Đồng Tâm Ma hệ mộc từ trong túi trữ vật ra.
Anh đồng đang bị xiềng xích phù văn màu xanh đậm trói buộc, thân thể màu xanh xám, hai mắt nhắm thật chặt, một mực nằm im không nhúc nhích.
Lục Huyền lập tức dựa theo phương pháp khống chế đã được nữ tu kia truyền thụ cho mình, để hơi nới lỏng mắt xích phía trên sợi xiềng xích phù văn kia.
Ngay sau đó, một luồng Thanh Mộc Nguyên Khí mỏng như sợi tóc, nhẹ nhàng thổi qua miệng mũi anh đồng.
Con Đồng Tâm Ma hệ mộc này cực kỳ mẫn cảm với Thanh Mộc Nguyên Khí có cùng nguồn gốc, nó lập tức mở to hai mắt, con ngươi màu xám trắng gắt gao nhìn chòng chọc vào sợi Thanh Mộc Nguyên Khí kia, mấy con oán hồn ở phần rốn của nó cũng phát sinh những biến hóa dữ dội.
"Muốn ăn sao? Vậy thì ngoan ngoãn đầu hàng ta đi, nếu tâm trạng tốt, ta sẽ cho ngươi một ít." Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên, hắn đặt hai tấm kiếm phù tứ phẩm trong tay lên bàn.
Anh đồng màu xám xanh gầm lên với Lục Huyền, những đường nét trên khuôn mặt nó trực tiếp nhíu chặt lại, để lộ ra những chiếc răng nanh màu trắng xám bên trong.
Yêu Quỷ Đằng ở dưới chân Lục Huyền nhìn chằm chằm vào con Đồng Tâm Ma hệ mộc phía đối diện, những sợi dây leo lập tức sinh ra một chút cảm xúc phức tạp nửa khát khao nửa chán ghét.
Đồng Tâm Ma hệ mộc này chứa thảo mộc linh khí nồng đậm bên trong, thế nhưng linh lực trên người nó đã hoàn toàn bị ô nhiễm và dị hóa, khiến cho Yêu Quỷ Đằng theo bản năng muốn tránh né nó, thậm chí còn không muốn để lại bất cứ ký hiệu gì của mình.
Lục Huyền trao đổi với anh đồng tà dị một hồi, nhưng không có tiến triển gì. Vì vậy, hắn lại siết chặt sợi xiềng xích phù văn, một lần nữa trói con Đồng Tâm Ma này lại.
Sau khi cất nó vào trong túi trữ vật, hắn sắp xếp một chút, dự định sẽ đi tiểu viện trong Kiếm Môn trấn một chuyến, để trồng Huyết Nghiệt Hoa, bồi dưỡng Thánh Anh Quả, cũng như thăm nom vài loại linh thực khác và tiện thể kiếm chút linh thạch mang về.
Bởi vì lúc trước, hắn từng kết ân oán với người khác tại Lãng Nguyệt phúc địa, nên ngày thường đã thận trọng, nay càng thận trọng hơn, chỉ thấy một mình hắn lén lén lút lút chuồn ra khỏi tông môn.
"Xem ra ta đã lo lắng thừa thãi quá rồi, không có ai theo dõi. Cũng đúng, từ ngày ta đoạt được Phượng Hoàng Mộc lục phẩm đến nay đã qua được mấy tháng, dù bọn họ thật sự muốn gây bất lợi cho ta, cũng không thể ngày ngày đều bỏ thời gian đi giám thị ta được, chỉ có ẩn núp ở một nơi nào đó tìm một cơ hội mà thôi." Bóng dáng Lục Huyền lặng yên xuất hiện tại khu rừng rậm cách Kiếm Môn trấn chừng mười mấy dặm, khẽ cảm thán một câu.
Từ lúc rời khỏi Thiên Kiếm Tông, hắn đã vận chuyển Phù Quang Thân Pháp đến tối đa, ngẫu nhiên rơi vào một khu rừng rậm rạp, sau đó độn thổ thoát đi, lại tiếp tục lợi dụng năng lực ẩn hình của Ẩn Linh Sưởng, triệt để ẩn giấu bóng dáng mình. Và một lúc lâu sau, vẫn không phát hiện ra bất cứ động tĩnh gì.
Lúc này, Lục Huyền mới yên tâm, rồi nhanh chóng tiến vào Kiếm Môn trấn.
Phía dưới cây kiếm đá to lớn cao ngất, trên quảng trường Thanh Thạch rộng rãi có rất nhiều tán tu Luyện Khí bày sạp bán hàng.
Ở thời điểm đi ngang qua nơi này, Lục Huyền cũng tiện đường mua một con yêu thú nhất phẩm bị thương, định mang nó về tiểu viện cho vài loại linh thực âm phủ kia ăn một bữa ngon.
Trước khi đến tiểu viện, Lục Huyền lại cẩn thận đi vòng quanh xem, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Bởi vì Kiếm Môn trấn nằm gần Thiên Kiếm Tông, thường xuyên có tu sĩ Thiên Kiếm Tông dừng ở chỗ này, vì vậy rất hiếm khi xảy ra những hành vi xấu xa như giết người cướp của. Hơn nữa, tiểu viện của hắn lại có Thiên Huyễn Vân Yên Trận tứ phẩm phòng hộ, cho nên Lục Huyền mới có thể yên tâm ở lại trong tông môn một khoảng thời gian dài như vậy.
Hắn mở trận pháp Thiên Huyễn Vân Yên Trận, nhanh chóng bước vào trong tiểu viện. Một luồng âm khí nồng đậm ùa thẳng vào mặt.
"Trống rỗng, xem ra âm hồn oán niệm ta lưu lại từ lần trước đã bị Quỷ Diện Thạch Cô hấp thu sạch sẽ rồi." Lục Huyền ngắm nhìn bốn phía, trong viện im ắng, không có bất kỳ dấu vết của một con âm hồn nào.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là năm cây Quỷ Diện Thạch Cô, những đường hoa văn quỷ dị trên bề mặt nấm đã ảm đạm hơn trước kia rất nhiều, thậm chí chúng nó còn hơi rủ xuống, trên khuôn mặt kỳ dị tràn ngập vẻ không vui.
Đã khá lâu kể từ lần cuối cùng hắn đến tiểu viện tại Kiếm Môn trấn, nên mấy chung luồng âm hồn hắn để lại cho Quỷ Diện Thạch Cô đã bị nó hấp thu triệt để. Vì vậy, chúng chỉ có thể duy trì quá trình sinh trưởng cơ bản bằng cách hấp thụ linh khí mà thôi.
Hắn vội vàng lấy Âm Hồn Châu từ trong túi trữ vật tới, lại phóng thích hơn hai mươi luồng âm hồn oán niệm từ trong đó ra ngoài.
Được âm khí bên trong Âm Hồn Châu nuôi dưỡng, những luồng âm hồn oán niệm này đều trở nên no đủ và ngưng thực, ăn một luồng tương đương với ăn ba - năm luồng trước đó.
Mùi vị thơm ngon quen thuộc khiến cho năm cây Quỷ Diện Thạch Cô đều thức tỉnh ngay lập tức, những đường hoa văn hình thành nên khuôn mặt quỷ dị trên đỉnh nấm lập tức sáng bừng lên, nôn nóng dụ dỗ những luồng âm hồn ở gần đó đi đến rồi hút chúng đi trong nháy mắt.
Sau khi cho năm cây Quỷ Diện Thạch Cô đói khát ăn no nê, Lục Huyền lại đi tới chỗ Kinh Cức Cốt. Bởi vì có bộ hài cốt Man Giáp Ngưu khổng lồ và hài cốt Lục Mục Xích Thiết Hạt tứ phẩm nên quá trình phát triển của Kinh Cức Cốt không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Từng đoạn xương trắng mọc um tùm ngang ngược khắp nơi, bao bọc lấy hai bộ hài cốt kia vào bên trong, chỉ có thể loáng thoáng thấy một góc của hài cốt yêu thú từ bên trong khe hở giữa những đoạn xương trắng.
Vô số gai xương cực nhỏ đâm sâu vào trong hài cốt, thoả thích hấp thu chất dinh dưỡng trong xương. Rất nhiều đoạn xương trắng nhỏ dài tạo thành một bụi cây gai, toát lên vẻ đẹp yêu dị.
Ở thời điểm Lục Huyền tập trung tâm thần, hắn lập tức cảm nhận được Kinh Cức Cốt và Quỷ Diện Thạch Cô giống nhau, chúng đều đã tiến vào trạng thái thành thục rồi, chỉ khác là thanh tiến độ của Kinh Cức Cốt chậm hơn Quỷ Diện Thạch Cô một xíu.
Hắn lại đi đến phía trước cây Bách Đồng Quỷ Mộc. Trên lớp vỏ cây khô héo già cỗi có mấy chục con mắt màu xám trắng, chúng vừa cảm ứng được Lục Huyền tới gần, đã đồng loạt mở to ra, một luồng khí tức âm lãnh nhanh chóng lan tràn từ lòng bàn chân, trực tiếp kéo thẳng lên đỉnh đầu hắn.
Ba đôi con ngươi của Lục Mục Xích Thiết Hạt hắn lưu lại từ lần trước vẫn còn treo trên thân cây, mỗi một con ngươi của bọ cạp đều có vài nhánh xúc tu thật nhỏ trong suốt dính chặt lấy nó, cố định nó trên cây.
Trên một vài con mắt khác vẫn còn treo một số con ngươi đã khô héo quắt lại, chất dinh dưỡng bên trong đều bị hấp thu không còn, một cơn gió nhẹ thổi qua, chúng lại khe khẽ lay động giống như những chiếc đèn lồng treo trên căn nhà cũ kỹ đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận