Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 394: Khổ Tu Nhiều Năm, Không Bằng Cày Một Mẫu Ruộng…

Chương 394: Khổ Tu Nhiều Năm, Không Bằng Cày Một Mẫu Ruộng…
Hơn tám mươi gốc Thủy Huỳnh Thảo đã bước vào giai đoạn trưởng thành hoàn toàn, nhưng trong số chúng cũng có một số điểm khác biệt nhỏ, bởi vì chỉ số thể hiện trên thanh tiến độ mờ nhạt phía dưới mỗi cây có phát sinh một chút chênh lệch.
Nhưng chúng chỉ là linh thực nhị phẩm, lại gần như đã bước vào giai đoạn hoàn toàn thành thục rồi, muốn thúc chín cũng không tiêu hao quá nhiều Thanh Mộc Nguyên Khí, nên Lục Huyền không định đợi cho đến khi chúng nó thành thục tự nhiên, đã trực tiếp thúc chín năm mươi gốc Thủy Huỳnh Thảo rồi.
Còn dư lại hơn ba mươi gốc, hắn dự định sẽ để chúng lại, ngưng kết linh chủng, nhằm mục đích gieo trồng nhiều Thủy Huỳnh Thảo vào đợt tới hơn.
Sau khi liên tục nhặt từng quầng sáng, đủ các loại bảo vật bắt đầu ùn ùn kéo nhau tới: một năm tu vi, hai năm tu vi, Uẩn Linh Đan nhị phẩm, Thủy Long phù tam phẩm và đan phương Uẩn Linh Đan nhị phẩm...
Đến cuối cùng, có mười sáu trong năm mươi gốc Thủy Huỳnh Thảo mang đến phần thưởng tu vi cho hắn, nghĩa là chỉ trong chớp mắt, chúng đã giúp hắn bất thình lình tăng trưởng thêm hai mươi tám năm tu vi rồi.
"Khổ tu nhiều năm, không bằng cày một mẫu ruộng." Lục Huyền cảm nhận được lượng linh dịch tăng vọt trong cơ thể, không khỏi xúc động nói.
"Đợi một nhóm Thủy Huỳnh Thảo nữa thành thục, là ta lập tức có thể vững vàng tiến vào cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ rồi." Sau khi Lục Huyền tiêu hóa xong gần ba mươi năm tu vi vừa tăng thêm, hắn lập tức cảm nhận được linh dịch gần như đã tràn đầy bên trong đan điền rồi, thậm chí còn có một chút trực giác cho thấy mình sắp chạm đến cảnh giới mới.
Từ khi phát hiện ra phần thưởng tu vi do Linh Huỳnh Thảo mang lại trực tiếp sụt giảm kịch liệt, hắn đã bắt đầu cải tạo phẩm chủng, cứ như vậy, mãi cho đến khi trực tiếp đào tạo ra Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm.
Và tính từ khi bắt đầu gieo trồng Thủy Huỳnh Thảo nhị phẩm tới nay, Lục Huyền đã nhận được phần thưởng tu vi xấp xỉ bốn mươi năm rồi, nhưng vấn đề là căn cốt của hắn quá mức bình thường, cho nên khoảng cách từ Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến trung kỳ vẫn là một đoạn đường rất xa.
Thiên tư của hắn hoàn toàn có thể xếp trong nhóm đệ tử đếm ngược từ dưới lên của Thiên Kiếm Tông.
Đối với một số thiên tài thiên phú dị bẩm trong tông môn, thông thường bọn họ chỉ cần từ mười đến hai mươi năm là có thể đột phá từ Trúc Cơ sơ kỳ đến trung kỳ rồi, thậm chí thiên phú của đệ tử cấp chân truyền, thì không cần đến mười năm đã đột phá.
Còn như Lục Huyền, nếu hắn cứ hăng say khổ tu, e rằng trong vòng năm mươi năm, cũng chưa chắc đã thành công đột phá được.
May mắn thay, sự tồn tại của quầng sáng đã rút ngắn đi rất nhiều khoảng cách chênh lệch thiên phú giữa hai bên, thậm chí hắn còn có chiều hướng lùi một bước so với người ta để trực tiếp vọt lên xa hơn người ta.
Chẳng phải thế sao? Tính toán một chút nhé, từ lúc hắn bắt đầu gieo trồng Thủy Huỳnh Thảo cho đến một đợt mới gần đây, tổng thời gian chỉ vỏn vẹn là ba - bốn năm ngắn ngủi mà thôi, trong khi Trúc Cơ trung kỳ đã là chuyện gần trong gang tấc.
"Làm ruộng giúp người ta tiến bộ, ta yêu làm ruộng." Lục Huyền nhìn từng mảnh linh thực được trồng khắp trên sơn phong, khóe môi cười tươi như hoa nở.
Còn dư lại hơn ba mươi gốc Thủy Huỳnh Thảo, hắn không dùng Thanh Mộc Nguyên Khí đi thúc chín, mà cứ mặc kệ để chúng sinh trưởng tự nhiên, sau khi thành thục, sẽ dùng chúng làm cây mẹ để ngưng kết linh chủng.
"Ba mươi lăm gốc Thủy Huỳnh Thảo, hẳn là có thể thu được không dưới một trăm năm mươi hạt linh chủng rồi, nhiều hơn nữa thì linh lực của ta khó mà chống đỡ được nhu cầu của linh thực."
Lục Huyền trở lại trong phòng với thu hoạch đầy ắp phần thưởng từ quầng sáng.

"Lục sư đệ có ở trong đó không?" Khi vừa nghỉ ngơi được nửa ngày, đột nhiên bên ngoài phù trận lại truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Có đây." Lục Huyền nhanh chóng đi tới chân núi, mở Lưu Quang Phù Trận ra, bắt gặp một tu sĩ trung niên nghiêm túc với khuôn mặt vuông thành sắc cạnh (mặt chữ quốc 国), đang đứng thẳng tắp phía trước trận pháp.
Hắn dùng linh thức nhẹ nhàng lướt qua, lập tức cảm nhận được tu vi của vị tu sĩ trung niên này không thấp hơn Trúc Cơ trung kỳ, sắc mặt cũng nhanh chóng chuyển thành nặng nề.
"Không biết nên xưng hô với sư huynh như thế nào? Tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?"
"Lục sư đệ có thể gọi ta là Hoàng sư huynh. Lần này ta qua đây để bàn giao cho sư đệ một nhiệm vụ, sư đệ đã tấn chức đệ tử nội môn được mấy năm rồi, cũng đến lúc đi hoàn thành nhiệm vụ đóng giữ của tông môn."
"Nhiệm vụ đóng giữ của tông môn? Mong sư huynh nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta biết." Lục Huyền bắt đầu trở nên căng thẳng, hắn kính cẩn hỏi.
"Không sai, đây là nghĩa vụ mà mỗi một đệ tử Trúc Cơ của tông môn đều phải thực hiện. Tông môn có rất nhiều nơi cần đóng giữ ở khắp Tu Hành giới, dùng để thu thập tài nguyên, trấn thủ hiểm địa, thủ hộ tán tu... Phần lớn những chỗ này đều cần có tu sĩ Trúc Cơ đi tới đóng giữ, trấn áp một vài loại giá áo túi cơm, tránh làm tổn hại đến lợi ích của tông môn."
"Hoàng sư huynh, ta có thể không chọn nhiệm vụ đóng giữ của tông môn được không? Hoặc là chờ thêm mấy chục, mấy trăm năm nữa rồi đi sau?" Lục Huyền dò hỏi.
"Lục sư đệ không thể làm như vậy được, bình thường nhiệm vụ đóng giữ đều giao cho đệ tử nội môn mới tấn chức mấy năm, bởi chỉ cần tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cũng đủ rồi, sẽ rất lãng phí nếu phái đồng môn Trúc Cơ trung kỳ đi. Nếu sư đệ không đi, có khả năng sẽ dẫn sư huynh ở Giới Luật đường qua đây giải quyết, nói không chừng ngươi sẽ vì chuyện này mà chịu trừng phạt đó."
Nghe đến đây, khóe miệng Lục Huyền khẽ giật giật, tuy hắn rất ít khi ra ngoài, không giao lưu nhiều với các đồng môn, nhưng cũng biết đến danh tiếng của Giới Luật đường, một khi họ đến thì ít nhất hắn cũng bị lột mất một tầng da.
"Sẽ có những hình phạt gì?" Trong lòng hắn vẫn ôm một tia may mắn, nếu chỉ phạt linh thạch hoặc Kiếm Ấn, cũng không phải là không thể chấp nhận được, dù sao đó cũng là tiêu tiền giải trừ kiếp nạn.
Nhưng lời nói tiếp theo của tu sĩ trung niên lại khiến lòng hắn phát lạnh: "Chống lại mệnh lệnh của tông môn, thông thường sẽ bị giam giữ mười năm, trong vòng mười năm không được ra ngoài hoạt động. Sau khi kết thúc, vẫn bị buộc phải hoàn thành nhiệm vụ."
"Giam cầm mười năm?" Lục Huyền lắc lắc đầu, nếu hắn thật sự bị giam giữ mười năm thì hầu hết đám linh thực, linh quả trên sơn phong sẽ gần như tàn lụi hết.
"Lục sư đệ hà tất phải kháng cự như vậy? Tông môn sẽ không để cho sư đệ uổng phí thời gian và công sức mấy năm đâu. Trong thời kỳ đóng giữ, hằng năm sẽ được trợ cấp ít nhất là ba trăm Kiếm Ấn, hơn nữa, nơi đóng giữ thường là một vài gia tộc nhỏ và tán tu, hầu như không gặp phải nguy hiểm gì. Rất hiếm khi nghe nói có đồng môn mất mạng vì điều này." Tu sĩ trung niên nhận thấy Lục Huyền có phần không tình nguyện, lại lên tiếng giải thích.
"Ba trăm Kiếm Ấn mỗi năm? Nói cách khác ít nhất ta cũng có thể nhận được mấy hạt linh chủng tứ phẩm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận