Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 410: Hải Thú Tấn Công!

Chương 410: Hải Thú Tấn Công!
“Ngoài ra, chất lượng nước trong vùng biển cũng khác với trên đảo, khiến con Long Lý này không thoải mái, nó dần mất đi sức sống, biến thành dáng vẻ như bây giờ."
"Nếu có điều kiện, ngươi có thể dẫn con Long Lý này ra vùng biển gần đây dạo chơi một chút, giải phóng bản tính của nó. Mặt khác, cũng cần định kỳ thay nước trong ao, mô phỏng hoàn cảnh sinh trưởng mà Long Lý cần tốt hơn một chút, sẽ khiến tâm trạng của nó thoải mái lên thôi."
"Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ đó." Tống Tư Ninh hơi há miệng, tựa như vừa giật mình hiểu ra.
"Lục tiền bối không hổ là người xuất thân từ danh môn đại tông, vừa liếc mắt đã nhận ra vấn đề của linh thú." Ánh mắt nàng tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Lục Huyền.
Lục Huyền hỏi nàng thêm một số kiến thức chung về linh thực linh thú hệ thủy, rồi dẫn Tống Vân rời đi.
Trên đường đi, đột nhiên hắn phát hiện ra tấm phù lục bạch ngọc ở bên hông đang không ngừng rung động, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng. Phải biết rằng, tấm phù lục này chính là Truyền Tấn phù do Tống Dục để lại, dùng làm phương tiện liên lạc khi khẩn cấp, nếu nó rung lên, có nghĩa là trên Không Minh Đảo đã xuất hiện tình huống bất thường, và ngay cả Tống gia cũng không thể thuận lợi giải quyết được.
Hắn nhanh chóng gỡ tấm phù lục kia xuống, rót một luồng linh lực vào đó, giọng nói lo lắng của Tống Dục lập tức truyền ra từ trong tấm phù lục: "Lục sư thúc, có rất nhiều hải thú sắp xâm nhập vào vùng hải vực đang nuôi dưỡng Không Minh linh ngư, xin sư thúc hãy mau tới đây trấn áp khu vực này."
"Được, ta biết rồi."
"Lục tiền bối dẫn ta đi với." Tống Vân nghe vậy, trên mặt lại lộ ra vẻ háo hức.
Phải biết rằng, cậu đã tu luyện kiếm thuật dưới sự hướng dẫn của Lục Huyền một đoạn thời gian khá dài rồi, và đây chính là cơ hội hiếm có để kiểm tra thành quả, đương nhiên cậu không hề muốn bỏ lỡ nó.
Lục Huyền gật đầu, Tử Điện Kiếm lập tức tuôn ra linh lực dồi dào, trực tiếp cuốn theo Tống Vân, nhanh như chớp bay đến vùng biển Tống Dục vừa đề cập đến.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lục Huyền dừng lại trước mặt Tống Dục, thả Tống Vân ra, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Nhìn thấy hắn như vậy, Tống Dục vốn đang bồn chồn bất an lập tức thả lỏng đi rất nhiều, giống như vừa tìm được người đáng tin cậy để gửi gắm mọi chuyện vậy.
"Lục sư thúc, chuyện là như thế này, tu sĩ Tống gia đang tuần tra trên biển, có chú ý thấy vùng hải vực phụ cận đã phát sinh những động thái dị thường cực kỳ rõ ràng, khả năng cao là sẽ có một lượng lớn hải thú xâm nhập vào khu vực nuôi dưỡng Không Minh linh ngư."
"Rất nhiều hải thú xâm phạm sao? Tình huống này có thường xảy ra hay không?"
"Không thường xảy ra. Không Minh linh ngư có rất nhiều lợi ích đối với hải thú hải ngư, có thể nói là thuốc bổ thượng đẳng tự nhiên. Vì vậy thường xuyên có hải thú muốn lẻn vào săn giết linh ngư. Nhưng dưới tình huống bình thường, chúng sẽ triển khai quá trình này theo hai cách, một là giấu giếm tai mắt của Tống gia, lẻn vào từ đáy biển, săn bắt Không Minh linh ngư, hai là cưỡng ép tấn công phòng tuyến do Tống gia bố trí, rồi nhân lúc hỗn loạn mà săn bắt linh ngư. Tình huống thứ hai tương đối ít thấy, nhưng một khi nó phát sinh, mà tầng phòng hộ lại không đủ chu toàn, rất có thể sẽ dẫn đến lượng lớn Không Minh linh ngư bị săn giết, gây ra tổn thất cực cao. Như vậy Lục sư thúc, lát nữa làm phiền ngài đứng ra trấn áp hiện trường, nếu xảy ra chuyện khẩn cấp, thỉnh sư thúc hãy dùng thủ đoạn lôi đình xử quyết." Tống Dục lộ vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Yên tâm, có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lục Huyền tự tin đáp.
Hắn lại đưa mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện mình đang ở trong một vùng biển trũng, một mặt dựa lưng vào hải đảo, hai mặt có đá ngầm và vách đá ngăn cản, có thể phát huy ra tác dụng phòng ngự nhất định.
Chủ yếu nhất là mặt tiếp xúc trực tiếp với Vô Ngần Hải.
Sau khi tiến vào Không Minh Đảo, hắn đã hiểu được một số tình huống có liên quan đến nơi này, bởi vì địa hình đặc thù và chất lượng nước đặc biệt, rất thích hợp cho sự sinh trưởng và sinh sản của Không Minh linh ngư, nên Tống gia đã khoanh vùng hải vực này lại, chuyên môn dùng để nuôi dưỡng Không Minh linh ngư.
Trên phương diện phòng hộ, vị trí tiếp xúc chính diện của nơi này với Vô Ngần Hải kéo dài xấp xỉ mười dặm, cộng thêm mực nước biển ở khu vực xung quanh sâu gần trăm trượng, muốn dùng trận pháp khoanh vùng lại, thì trừ phi sử dụng trận pháp ngũ phẩm cao cấp, nếu không. các loại trận pháp phổ thông khác đều không thể mang lại hiệu quả rõ ràng.
Bởi vậy, Tống gia chỉ có thể trang bị một vài phương thức phòng ngự đơn giản, và phái tu sĩ tuần tra cả ngày lẫn đêm, mới có thể bảo vệ được mảnh hải vực này.
"Đang tới." Linh thức của hắn vừa cảm nhận được một chút động tĩnh truyền đến từ phía biển sâu, nhẹ giọng nói.
Âm thanh rào ngoài kia càng ngày càng lớn, trực tiếp truyền từ xa đến gần.
Dõi mắt trông về phía xa có thể trông thấy hàng trăm con hải thú với đủ các hình dạng đang tranh nhau lao về phía hải vực đã được Tống gia khoanh vùng lại.
Có những con yêu quy nổi bồng bềnh trên mặt nước và bơi nhanh như một mũi tên rời cung…
Có những con hải thú với đôi chân dài có thể nhảy lên khỏi mặt nước, đạt đến cao tới mười trượng chỉ trong đúng một lần…
Thậm chí trong nhóm này còn có cả Giao Long.
Đám yêu ngư thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt biển đều đang nhanh chóng đến gần. Dựa vào khí tức, có thể nhận ra đám này chủ yếu là yêu thú nhất phẩm nhị phẩm, nhưng số lượng lại quá nhiều, Tống Dục và nhóm tu sĩ của Tống gia đã bày sẵn thế trận chờ quân địch, trên tay lăm lăm phù lục và pháp khí,
"Tấn công!" Mắt thấy hải thú sắp chạm vào phòng tuyến đầu tiên do Tống gia bố trí, Tống Dục lập tức ra lệnh.
Ngay tức khắc, phù lục trong tay hàng trăm tu sĩ lần lượt được kích hoạt, vô số băng thương, băng tiễn, băng thứ... Thi nhau ùn ùn bắn tới, tập kích rất nhiều con hải thú trước mặt.
Về phần hải thú, chúng cũng nhanh chóng làm ra hành động ứng phó, con thì dựa vào nhục thân cường hãn để ngăn cản công kích của nhân loại, con sẽ linh hoạt né tránh, hoặc là trực tiếp dùng thuật pháp hệ thủy phản công.
Trong lúc nhất thời, các loại thuật pháp bay lượn tứ tung, mặt biển bị khuấy động dữ dội.
Bởi vì Tống gia đã chuẩn bị khá đầy đủ, cho nên ngay dưới đợt tàn sát quy mô lớn đầu tiên này, rất nhiều hải thú đã bị thương nặng, thậm chí còn tử vong, máu tươi của chúng, nhuộm cả một vùng biển rộng lớn thành màu đỏ.
Tuy nhiên, số lượng hải thú lại quá đông, vượt xa số lượng tu sĩ.
Trải qua đợt kích phát phù lục đầu tiên, phần lớn hải thú đã nhanh chóng thích ứng được, và lại một lần nữa hung hãn điên cuồng lao về phía tu sĩ Tống gia.
Phải hứng chịu làn sóng công kích của vô số hải thú hết đợt này đến đợt khác, nhóm tu sĩ bên này đều cảm thấy vô cùng bất lực. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã nhận ra được mình đang ở thế bất lợi, phòng tuyến tràn ngập nguy cơ.
"Nuôi kiếm ngàn ngày, dùng kiếm một lúc. Săn sóc tôi luyện ở trong vỏ kiếm lâu như vậy rồi, cũng đến thời điểm phải thấy máu thôi." Vào khoảnh khắc ấy, Lục Huyền trực tiếp cầm một cái vỏ kiếm mang phong cách cổ xưa trên tay, vẻ mặt trang nghiêm nhìn về phía những con hải thú đang điên cuồng tàn sát bừa bãi ở trên biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận