Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 421: Ninh Đức Sơn!

Chương 421: Ninh Đức Sơn!
"Hóa ra là một người câu cá có thâm niên trong Tu Hành giới." Lục Huyền âm thầm cảm thán, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu Thạch đạo hữu đã nhiệt tình mời như thế, mà ta lại từ chối, sẽ có chút bất lịch sự rồi. Khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ lãnh giáo kinh nghiệm đi câu hải thú của Thạch đạo hữu."
"Đâu có gì, đâu có gì, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi cách câu Long Lý." Thanh niên lười biếng thấy Lục Huyền trực tiếp đồng ý như vậy, ấn tượng về hắn cũng theo đó mà được cải thiện hơn một chút.
Mới đầu, khi nghe tin một tu sĩ Trúc Cơ đến từ Thiên Kiếm Tông qua đây đóng giữ ở Không Minh Đảo, nhưng vẫn luôn ru rú trong nhà, cả ngày bầu bạn với linh thực, trong lòng gã lập tức có vài phần xem thường đối phương.
Sau khi gặp mặt, sự thẳng thắn của Lục Huyền lại làm gã cảm thấy hợp mắt hơn hẳn, hơn nữa, cả hai đều có thân phận đệ tử của đại tông môn, lại gặp nhau tại hòn đảo xa xôi lạnh lẽo này, cũng khiến gã vô hình trung sinh ra một chút đồng cảm.
"Lục đạo hữu, đây là Truyền Tấn phù của ta, nếu ngươi muốn đi trải nghiệm câu yêu thú trên biển thì có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào." Gã đưa cho Lục Huyền một tấm phù lục bạch ngọc, rồi phong độ tiêu sái rời đi.
Lục Huyền cất tấm phù lục ấy đi, trong đầu cũng có vài phần động tâm. Nói thật, hắn cũng hơi tò mò về các chủng loại hải thú bên trong Vô Ngần Hải, nếu ở khu vực gần khơi, chỉ cần không đi quá sâu, chắc chắn sẽ rất khó đụng phải hải thú tam phẩm tứ phẩm, tính an toàn vẫn có thể đảm bảo được.
Đang mải suy nghĩ, lại có một lão giả tiến vào trong phòng, thân hình lão giả nọ gầy gò, dáng vẻ nham hiểm, trên cơ thể thoang thoảng mùi mục nát.
"Ta ngưỡng mộ đại danh Lục đạo hữu đã lâu, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội đi tới bái kiến đạo hữu rồi. Lão hủ Ninh Đức Sơn, một kẻ hấp hối sắp chết của Ninh gia tại Trọng Ninh Đảo." Lão giả hung ác nham hiểm nọ chắp tay nói.
"Thì ra là Ninh đạo hữu." Lục Huyền đáp lễ, không mặn không nhạt trả lời.
"Lần này lão hủ qua đây là có chuyện muốn cầu xin Lục đạo hữu ra tay giúp đỡ." Lão giả nham hiểm nhướng con mắt hình tam giác lên liếc nhìn Lục Huyền.
"Mời Ninh đạo hữu cứ việc nói, nếu ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng giúp hết sức."
"Chuyện là như vậy, ta nghe nói cách đây không lâu, Không Minh Linh Ngư trên Không Minh Đảo từng xuất hiện trạng thái dị thường, nhưng đến cuối cùng đã được Lục đạo hữu và Tống gia liên thủ giải quyết. Chỉ đáng tiếc, chuyện linh ngư khác thường kia vẫn lây lan đến vùng thủy vực xung quanh Trọng Ninh Đảo, khiến cho một lượng lớn linh ngư được nuôi nhốt trên đảo rơi vào trạng thái điên cuồng. Chẳng hay Lục đạo hữu có thể nói cho lão già cổ hủ này biết phương pháp hóa giải linh ngư dị thường hay không? Ta có thể lập lời thề tâm ma, cam đoan không truyền cho người ngoài, đồng thời sẽ dùng một khoản tiền lớn để tạ ơn đạo hữu." Lão giả nham hiểm thề son sắt nói.
Lão ta vốn không muốn tiếp xúc trực tiếp với Lục Huyền, nhưng linh ngư trên đảo của Ninh gia càng ngày càng tổn thất nhiều, lão ta không thể không hạ thấp tư thế, đến đây cầu Lục Huyền giúp đỡ.
Sau khi linh ngư được Ninh gia nuôi dưỡng cũng phát sinh biểu hiện khác thường, Ninh phu nhân lập tức khống chế tên tu sĩ một mắt – đối tượng đáng nghi nhất kia lại, nhưng kể cả khi đã nghiêm hình tra tấn, vẫn không thể tra hỏi được phương pháp phân tách Vô Tướng Tảo ra khỏi cơ thể linh ngư.
Tu sĩ một mắt chỉ tình cờ thu được một lượng lớn Vô Tướng Tảo và hiểu được đặc tính gần như ẩn hình của chúng, chứ không có năng lực nhìn rõ mồn một nguồn gốc như Lục Huyền.
Dưới các loại thủ đoạn uy hiếp đe dọa của Ninh gia, gã cũng nói ra một vài phương pháp nhưng toàn bộ đều không mang lại hiệu quả. Từ đó, gã phải hứng chịu những phương thức trừng phạt độc ác và đáng sợ hơn.
Trong lúc ấy, Ninh gia đã nhiều lần cố gắng liên lạc với tên nội ứng trên Không Minh Đảo, nhưng một thời gian dài vẫn không nhận được phản hồi.
Ngay sau đó, Tống gia dỡ bỏ hành động phong tỏa thủy vực, báo cho các thế lực xung quanh Không Minh Đảo biết rằng Không Minh Linh Ngư đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Mọi người trong Ninh gia không ngừng suy luận và tưởng tượng, cuối cùng cũng tập trung mục tiêu trên người Lục Huyền.
Khoảng thời gian này, sự yêu thích dành cho linh thực linh thú của Lục Huyền đã sớm được truyền bá rộng rãi khắp Không Minh Đảo, cộng thêm xuất thân từ Thiên Kiếm Tông của hắn, nói không chừng trong đại tông môn bên kia có ghi chép về kiến thức có liên quan đến Vô Tướng Tảo.
Vì vậy, rất có thể, hắn chính là người đã giải quyết vấn đề khác thường của linh ngư.
Mặc dù linh ngư không phải sản nghiệp trụ cột của Ninh gia, nhưng lợi nhuận linh thạch mà nó mang đến cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nếu thẳng tay vứt bỏ thủy vực sẽ gây ra ảnh hưởng xấu hơn…
Bởi vậy, sau khi Ninh Đức Sơn suy nghĩ rất nhiều lần, lão đã quyết định sẽ đến nhờ Lục Huyền giúp đỡ.
"Gì mà linh ngư với không linh ngư, ta không hiểu Ninh đạo hữu đang nói cái gì." Lục Huyền cau mày, có chút nghi ngờ hỏi.
"Lục đạo hữu, làm người thì phải chừa lại một con đường để sau này chúng ta còn gặp nhau nữa, ngươi trợ giúp Tống gia giải quyết vấn đề Vô Tướng Tảo, vì sao không giúp đỡ Ninh gia? Ninh gia sẽ trả cho ngươi một khoản thù lao thỏa đáng!" Lão giả nham hiểm dùng giọng nói có phần nóng nảy.
"Ninh đạo hữu, mặc dù có rất nhiều người biết linh ngư trong thủy vực của Tống gia xuất hiện tình huống dị thường, nhưng chỉ có một số ít người biết được nguyên nhân sâu xa của chuyện này chính là Vô Tướng Tảo, không biết đạo hữu nghe được điều này từ đâu? Chẳng lẽ..." Khóe miệng Lục Huyền khẽ cong lên, nở một nụ cười mỉm như có như không.
"Lục đạo hữu không muốn ra tay thì cũng thôi, không cần phải ngậm máu phun người, vu oan cho Ninh gia chúng ta." Lão giả nham hiểm thấy thái độ của Lục Huyền như vậy, trong mắt lóe lên một tia thâm độc, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Lục Huyền nằm trên ghế linh mộc, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với phản ứng của lão giả nham hiểm Ninh Đức Sơn, trong lòng hắn không hề có chút dao động nào.
Nếu hắn đã lựa chọn thả rất nhiều Vô Tướng Tảo vào trong vùng nước Ninh gia, thì đương nhiên hắn sẽ không đi xử lý chúng. Ngay khi hắn đang suy nghĩ, phía dưới lại vang lên một giọng nói trong trẻo: "Hoan nghênh các vị đạo hữu đã đến Cực Quang Đảo và tham gia hội đấu giá do Cực Quang thương hội chúng ta tổ chức. Chắc hắn mọi người đã biết rõ các quy tắc có liên quan, vì vậy ta sẽ không lắm lời nữa. Cuối cùng, ta chúc tất cả mọi người có thể đấu giá được vật phẩm mình muốn. Hội đấu giá bắt đầu!"
Chờ tu sĩ trung niên trên khán đài hăng hái tuyên bố xong, ngay sau đó, một thiếu nữ tươi đẹp đã cầm một thanh phi kiếm màu xanh nhạt bước lên sân khấu.
"Phi kiếm nhị phẩm Thanh Phong Kiếm, trên thân kiếm có vẽ phù lục hệ phong, lúc thi triển nhanh như tia chớp, tốc độ tấn công thuộc hạng nhất nhì trong số pháp khí cùng phẩm cấp, giá khởi điểm là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận