Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 432: Dây Thừng Chuyên Đứt Chỗ Mảnh Mai, Vận Rủi Chuyên Tìm Người Cơ Khổ…

Chương 432: Dây Thừng Chuyên Đứt Chỗ Mảnh Mai, Vận Rủi Chuyên Tìm Người Cơ Khổ…
Từ vết thương trên thi thể có thể nhìn rã những thớ thịt và cơ bắp bên trong đều rơi vào trạng thái khô như hong gió, không giống như vừa bị đánh chết, mà ngược lại, trạng thái của thi thể cứ như đã bị phơi dưới ánh mặt trời chói chang suốt mười ngày nửa tháng rồi.
Dưới cảm nhận của linh thức, các cơ quan nội tạng bên trong cơ thể xác chết cũng có màu xám đen, điều này cực kỳ bất thường.
"Sau khi tử vong, thi thể kia vẫn luôn ở trong trạng thái như vậy?" Lục Huyền hỏi Tống Khải Minh.
"Vâng, sau khi hắn chết, thi thể lập tức biến thành như vậy. Bốn người chúng ta có thể dùng tính mạng ra đảm bảo, khi công kích tên tán tu này, chúng ta đều dùng những loại phù lục phổ thông bình thường nhất. Sau khi đánh chết hắn, chúng ta cũng không động tay động chân gì cả." Tu sĩ trung niên sợ Lục Huyền nghi ngờ mình, lập tức mở lời thề sắt son, ba người phía sau cũng tiến lên một bước, bày tỏ thái độ của họ.
"Ừm, các ngươi không cần phải lo lắng, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi." Lục Huyền đã sớm kiểm tra kỹ càng mấy người này rồi, nên nhẹ nhàng nói.
"Vị đạo hữu này, tu sĩ chết trên mặt đất kia có liên quan gì với ngươi?" Lục Huyền cúi đầu hỏi nữ tử dịu dàng còn đang thổn thức ở gần đó.
Nữ tử nọ ngẩng đầu nhìn Lục Huyền, khàn giọng trả lời: "Bẩm tiền bối, đây là phu quân ta."
Lúc này, đôi mắt nàng đã sưng đỏ, trên má vẫn còn lưu lại hai vệt nước mắt, vẻ mặt hốc hác, chứng tỏ chuyện mất đi ngươi mình yêu đã sinh ra đả kích rất lớn đến nàng.
"Gần đây hai người có đi ra ngoài thăm dò không?"
"Chúng ta kết bạn với một vài tu sĩ khác cùng đi tìm kiếm và thu thập Tụ Sa Loa, mới trở về chưa đầy một tháng."
Lục Huyền khẽ gật đầu: "Sau khi trở về, ngươi có nhận thấy điều gì khác thường ở trượng phu của mình không?"
"Không." Nữ tử ngơ ngác lắc đầu, nhưng đột nhiên, không biết nàng nghĩ đến cái gì, lại điên cuồng dập đầu xuống mặt đất: "Tiền bối, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Chúng ta chỉ là tán tu nho nhỏ ở ven ngoài đảo, làm sao có thể cấu kết với tà ma chứ? Tu sĩ Tống gia không phân tốt xấu, trực tiếp giết trượng phu của ta, còn gán tội danh chàng bị tà ma xâm nhập ô nhiễm. Nhưng chúng ta chỉ là mấy tán tu Luyện Khí cấp thấp mà thôi! Thường ngày phu quân ta đều rất cẩn thận, chỉ mong sống được thêm ngày nào hay ngày đó mà thôi!"
Nữ tử hoàn toàn quên mất nỗi đau của bản thân, tiếng đập cộp cộp không ngừng truyền vào trong tai mọi người.
"Dây thừng chuyên đứt chỗ mảnh mai, vận rủi chuyên tìm người cơ khổ..." Nhìn nữ tu dịu dàng đã hoàn toàn đánh mất chính mình, cứ không ngừng lặp đi lặp lại động tác một cách máy móc, trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm thán một câu.
Cảnh tượng trước mắt này đã làm một vài tán tu đang đứng cách đó không xa chìm vào đồng cảm, lòng đầy thương tiếc.
"Cả đời Trương đạo hữu nỗ lực chuyên cần chăm chỉ, khổ cực tu hành chỉ vì một ngày có thể đột phá đến Luyện Khí trung cấp, cải thiện cuộc sống gia đình, không ngờ lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay."
"Đáng thương quá, để lại một đôi cô nhi quả mẫu như vậy, sao có thể sinh tồn được trong loạn thế này đây?"
"Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên xem vị tiền bối tông môn kia sẽ xử lý chuyện này như thế nào đã. Không cần biết tình huống chân thực là tà ma gây tai vạ hay là Tống gia chèn ép vu oan giá họa, thì đến cuối cùng người bị thương tổn vẫn là những tán tu như chúng ta thôi."
Mấy người khác nhỏ giọng thảo luận.
Tâm thần Lục Huyền có chút hoảng hốt, dường như hắn vừa trong thấy chính mình khi vẫn còn ở trong Lâm Dương phường thị. Tu vi Luyện Khí tầng hai, nắm giữ Hỏa Cầu Thuật và Linh Vũ Thuật ở mức cơ bản, sinh sống tại khu vực bên ngoài phường thị như đi trên lớp băng mỏng.
Những tán tu như vậy gần như không có năng lực chống chọi với nguy hiểm.
Những chuyện tốt như khai khẩn bí cảnh mới, tìm kiếm cơ duyên lớn đều không đến lượt bọn họ, nhưng nếu phường thị gặp phải yêu thú hay tà ma gì xâm nhập, thì kẻ đứng mũi chịu sào luôn là bọn họ, những tán tu giống như cỏ dại mọc dưới đất hoang này.
Đáng tiếc...
Trong mắt Lục Huyền lóe lên vài phần thương hại, hắn nhìn nữ tử dịu dàng vẫn liên tục dập đầu quỳ lạy cầu cứu dưới đất kia.
"Đạo hữu cứ như vậy, không cảm thấy đau đớn sao?" Đột nhiên hắn yếu ớt hỏi.
"Không đau..." Nữ tử ngẩng đầu, vô ý thức trả lời.
“Đùng” một tiếng, một khối huyết nhục màu xám đen rơi ra từ vết nứt trên trán nàng rồi lăn lộn dưới đất, giống như một miếng thịt sấy khô.
Khoảnh khắc nhìn thấy cục thịt hong gió kia, con ngươi trong mắt nữ tử nọ chợt phóng to ra, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hãi đến khó mà tin nổi.
Nàng từ từ vươn tay tới, vừa định chạm vào làn da của chính mình thì bỗng nhiên, mấy luồng huyết quang chợt hiện, chúng xuyên qua gò má, phần cổ và những nơi khác trên người nữ tử, nhanh như chớp đột kích về phía Lục Huyền.
Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, tay phải để ở trước người, gân xanh nổi lên, mơ hồ có tiếng rồng ngâm truyền đến, xương cốt của hắn nhanh chóng hóa thành ngọc lưu ly trong suốt, hắn dứt khoát túm lấy vài sợi huyết quang vừa đánh tới!
Cả hai mới tiếp xúc với nhau, Lục Huyền đã lập tức cảm nhận được da thịt trên cổ tay mình ngứa ngáy mãnh liệt, giống như có thứ gì đó đang cắn vào da thịt của hắn, muốn cứng rắn xâm nhập vào bên trong.
Chẳng qua hắn tu luyện 《 Lưu Ly Đoán Cốt Pháp 》 và 《 Thái Hư Hóa Long Thiên 》đã nhiều năm, lại được ăn Ngọc Lân Quả và Kim Tủy Ngọc Dịch, những thứ này đều là thiên tài địa bảo có tác dụng tăng cường nhục thân, khiến cho cường độ nhục thân của Lục Huyền trực tiếp đạt đến trình độ cực kỳ đáng sợ, ngay cả khi bị vật lạ cắn vào, cũng không thể xuyên qua da thịt hắn được.
Hắn nắm chặt lấy một vài thứ trông giống như huyết quản, rồi hung hăng kéo nó ra ngoài.
Làn da trên gò má và phần cổ của nữ tử trước mặt đột ngột nứt ra, cuối cùng thì thứ tà dị quái dị bên trong cơ thể nàng cũng xuất hiện trọn vẹn ngay trước mặt Lục Huyền.
Phải biết rằng, ngay tại giây phút Lục Huyền đi đến hiện trường, Vô Cấu Ngọc được treo trên cổ hắn đã không ngừng cảnh báo.
Lại đến khoảnh khắc hắn tới gần bộ thi thể kia, khí tức mát lạnh nọ đã nồng đậm đến cực điểm, như muốn trực tiếp đóng băng cơ thể hắn luôn.
Mà ngay từ đầu, nữ tử dịu dàng kia vẫn một mực ghé vào người thi thể, vì vậy lực chú ý của Lục Huyền cũng tập trung hết mức vào từng cử động của nàng. Đến khi mấy luồng huyết quang kia đánh lén, hắn có thể phản ứng lại ngay.
Trong tích tắc khi vật tà dị trong cơ thể mình bị Lục Huyền bắt lấy, nữ tử dịu dàng nọ lập tức cảm nhận được cơ thể mình đã mất đi rất nhiều thứ, một cảm giác khô khốc mãnh liệt lan tràn khắp thân.
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của trượng phu đang nằm dưới đất, trong mắt loé lên một tia nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi nằm xuống, thân thiết dán sát vào người trượng phu.
Tại khoảnh khắc này, ở trong tay Lục Huyền vừa có thêm một con huyết trùng quái dị, nó đang thử đủ các loại biện pháp, muốn tấn công hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận