Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 477: Độ Hồn Thiền Hương Và Oán Linh Nê!

Chương 477: Độ Hồn Thiền Hương Và Oán Linh Nê!
"Hạt châu chứa đựng lượng lớn thảo mộc linh khí, hoàn toàn có thể dùng làm nguyên liệu nuôi nấng Thảo Khôi Lỗi, cũng có thể dùng để bổ sung cho Thanh Mộc Nguyên Khí trong cơ thể ta."
Trước kia, hắn thường xuyên nuôi dưỡng Thảo Khôi Lỗi bằng Thảo Linh Nguyên Dịch. Về sau, thỉnh thoảng lại truyền một luồng Thanh Mộc Nguyên Khí nhỏ bé vào cho nó, nhưng làm như vậy, cần phải tiêu hao trữ lượng Thanh Mộc Nguyên Khí bên trong đan điền. Hiện giờ có Nạp Linh Thảo Châu tam phẩm này rồi, hắn không cần phải lo lắng về chuyện bồi dưỡng Thảo Khôi Lỗi và vấn đề bổ sung Thanh Mộc Nguyên Khí nữa.
Tâm niệm vừa động, Thảo Khôi Lỗi vốn đang chăm chỉ chịu khó đi tuần tra linh điền ở cách đó không xa, lại lập tức đi về phía hắn với cái đầu lớn và đôi chân gầy guộc. Hạt linh châu màu xanh lục nhanh chóng được Lục Huyền nhét vào trong khối u màu xám đen trên cái đầu to lớn của nó.
Từng tia thảo mộc linh khí lan tràn, mấy hơi thở sau, khối u màu xám đen kia đã biến thành màu xanh lục, thậm chí còn tiếp tục đi dọc xuống phía dưới. Toàn thân được bện từ một loại cỏ xám không biết tên của Thảo Khôi Lỗi đã nhanh chóng chuyển sang màu xanh lục.
Dưới kết quả cảm ứng của linh thức, viên linh châu màu xanh lục đang chầm chậm xoay chuyển bên trong khối u màu cỏ xám thật to kia, vô số những sợi dây cỏ nhỏ bé trực tiếp hòa quyện vào trong đó, không ngừng hấp thu thảo mộc linh khí tinh khiết bên trong linh châu.
"Đoạn thời gian này, ngươi đã vất vả trông coi linh điền rồi, cho ngươi ăn chút đồ ngon, tiện thể đổi màu da một chút." Lục Huyền nhìn toàn thân Thảo Khôi Lỗi màu xanh lục, khẽ cười khúc khích.
Linh trí Thảo Khôi Lỗi không cao, chỉ biết viên linh châu vừa mới tiến vào trong khối u có tác dụng rất lớn đối với nó, nên lờ mờ truyền đạt một ý niệm cảm kích tới Lục Huyền, lại tiếp tục dùng đôi chân mảnh khảnh như hai chiếc đũa, cẩn thận đi tuần tra linh điền.
Đây là gốc Tàng Nguyên Thảo thứ tám Lục Huyền thu hoạch được trong khoảng thời gian này, bảy quầng sáng trước đó, hắn mở ra được năm viên Trúc Cơ Đan, hai gói kinh nghiệm đan phương Trúc Cơ Đan, gốc mới nhất, lại mở ra một loại bảo vật mới là Nạp Linh Thảo Châu vừa dùng để nuôi nấng Thảo Khôi Lỗi.
Tổng cộng hai mươi gốc Tàng Nguyên Thảo tam phẩm, chỉ còn lại mười hai cây còn chưa thu hoạch.
"Sau khi thành thục hết, có thể đến Đan điện giao cho Quan Uyển sư tỷ. Toàn bộ đều được bồi dưỡng thành công, trong nhóm này cũng không thiếu cây có phẩm chất tốt, hẳn là có thể cho Đan điện một câu trả lời thỏa đáng rồi. Nói không chừng, còn có thể lấy thêm một nhóm linh chủng Tàng Nguyên Thảo khác, cũng tiện thể hốt một mẻ Trúc Cơ Đan và đan phương từ trong quầng sáng." Lục Huyền vui sướng nghĩ trong đầu, hắn nhanh chóng trở lại phòng và lấy ba bảo vật có được từ trong bí cảnh ra.
Một cây hương màu vàng đen tỏa khói sinh ra đài sen và tượng Phật, một khối bùn đen vô định hình thỉnh thoảng lại có oán hồn xông ra, và cuối cùng là một thanh tiểu kiếm màu xanh ngọc lục bảo dồi dào sức sống.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã đi vài chuyến đến Tàng Kinh các, lật xem các loại điển tịch tư liệu, đồng thời cũng tìm ra được nguồn gốc của cây hương nọ và khối bùn đen kia.
Cây hương có tên là Độ Hồn Thiền Hương, bảo vật tứ phẩm. Các tu sĩ Phật Môn đã sưu tập hàng nghìn tín đồ hương hỏa để luyện chế nó, có tác dụng an tâm định thần, hóa độ âm hồn oán niệm. Châm hương còn có thể ngăn cản tâm ma xâm nhập trong lúc tu hành, nhằm duy trì trạng thái tu hành cực tốt.
Khối bùn đen kia có tên là Oán Linh Nê, linh nhưỡng ngũ phẩm. Bên trong có pha trộn oán khí nồng đậm, có thể dùng làm nguyên liệu bồi dưỡng một số loại linh thực âm tà và luyện chế pháp khí tương ứng.
Lục Huyền tùy ý tìm một hạt linh chủng Linh Huỳnh Thảo còn dư lại lúc trước để thử một chút, khi trồng vào trong Oán Linh Nê, linh chủng nhanh chóng bị oán khí bên trong xâm chiếm và trở thành phế chủng.
"Linh nhưỡng ngũ phẩm đặc thù, đáng tiếc là tạm thời không dùng được, trong tiểu viện âm u cũng không có linh thực thích hợp sinh trưởng bên trong Oán Linh Nê."
Trước kia từng đạt được tam phẩm Mậu linh nhưỡng ở trong Lãng Nguyệt phúc địa, nó được Lục Huyền rải trên bề mặt linh điền tại động phủ, có hiệu quả xúc tiến với hầu hết linh thực.
Mà khối Oán Linh Nê trước mắt này, mặc dù phẩm cấp cao hơn hai cấp bậc, nhưng có hạn chế rất lớn, chỉ có thể sử dụng trên một số ít linh thực đặc biệt.
Trong ba bảo vật, chỉ chưa tìm được lai lịch thanh tiểu kiếm xanh ngọc này, Lục Huyền cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng nhét nó vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm để tẩm bổ tôi luyện.
Khi đút tiểu kiếm xanh ngọc vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, phản ứng của nó hoàn toàn không giống như khi đút Tử Điện Kiếm hay Phong Lôi Kiếm lúc trước, chỉ cần đút vào một cái là phát ra điện giật sét đánh, mà thay vào đó, thanh tiểu kiếm kia lại không ngừng chuyển ngược lại [1] vỏ kiếm phong cách cổ xưa này. Ngoài ra, thể tích thân kiếm khá là vừa vặn, nên từ trước đến nay, vỏ kiếm vốn không thích bị phi kiếm tiến vào cũng đón nhận thanh tiểu kiếm ấy rồi.
[1] : Câu này hơi khó hiểu một chút, nguyên văn là 反哺 – nghĩa là chim non lớn lên, đã biết mớm lại đồ ăn cho cha mẹ, có thể hiểu là thanh tiểu kiếm kia không hề gây tổn thương cho vỏ kiếm mà còn thích ứng nhanh chóng, làm cho vỏ kiếm thoải mái hơn…
Trong phòng, cây hương màu vàng đen đang lặng lẽ bốc khói nghi ngút, luồng khói do nó tỏa ra, tạo thành một bức tượng Phật cầm hoa mỉm cười, vô cùng thiện ý, hương thơm êm dịu thoang thoảng vương vấn khắp nơi.
Lục Huyền tĩnh tọa trên bồ đoàn bằng ngọc thạch, vận chuyển linh dịch bên trong đan điền, hiếm khi hắn lại có thời gian đi tu luyện 《 Đại Ngũ Hành Công 》.
Đột nhiên, linh thức cảm ứng được chuyển động kỳ lạ truyền đến từ Lưu Quang Phù Trận dưới chân núi. Hắn lập tức mở mắt, đường chỉ tay trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vết nứt, một con mắt màu xám trắng nhanh chóng hiện ra từ vết nứt nọ.
Thông qua tầm nhìn của Hư Không Yểm Mục, hắn đã bắt gặp một con Viên Hầu bạch ngọc và một con Loan Điểu trắng tinh ưu nhã đang lao về phía lưng chừng núi.
"Thì ra là bạn cũ."
Hai con linh thú chính là hậu duệ của linh thú thủ hộ Thiên Kiếm Tông, theo thứ tự là Bạch Ngọc Kình Thiên Viên và Huyền Thiên Loan Điểu.
Đã ba năm, Lục Huyền không nhìn thấy hai chỗ dựa hơi đang ở giai đoạn nuôi dưỡng này rồi, trong lòng cũng hơi nhớ nhung. Hắn lập tức mở trận pháp, thân hình giống như một làn khói trắng bay thẳng ra ngoài.
"Hoan nghênh hoan nghênh, đã lâu không gặp, nhớ các ngươi quá." Hắn đi tới lưng chừng núi, nhiệt tình chào đón hai con linh thú kia.
Loan Điểu trắng tinh hót to một tiếng, dường như đang trách Lục Huyền tại sao lâu như vậy không thấy bóng dáng hắn đâu.
Tiểu Viên Hầu có làn da trong suốt như ngọc thạch đang núp phía sau Loan Điểu, cái đầu nhỏ thò ra, búi lông trắng tuyền trên đỉnh đầu càng làm nó thêm phần thần bí kỳ lạ.
"Ta nhận được một nhiệm vụ đóng giữ của tông môn, phải đi xa nhà một chuyến, mới vừa trở về tông môn gần đây thôi." Lục Huyền cười giải thích, cả hai linh thú đều có linh trí cực cao, hoàn toàn không cần phải lo lắng chúng không hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận