Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 552: Trao Đổi!

Chương 552: Trao Đổi!
"Trước đây ta từng tiêu diệt vài tên tà tu, đạt được một ít tài liệu tà dị từ trong tay bọn họ, bản thân ta giữ lại cũng không có tác dụng gì nên muốn đến Vạn Bảo Lâu đổi lấy một số tài nguyên." Lục Huyền vừa nói vừa lấy ra hai cây linh thực hình thù kỳ dị từ trong túi trữ vật.
Một cây nấm khổng lồ dường như được cấu tạo từ một tảng đá, trên bề mặt có những đường hoa văn quái dị, thoáng nhìn qua còn tưởng đó là một khuôn mặt quỷ dị. Cây còn lại là một đám bụi gai, mỗi nhánh đều giống như một khúc xương trắng âm u, hàn ý rùng mình, cực kỳ sắc bén.
"Linh thực Quỷ Diện Thạch Cô tam phẩm, là tài liệu chủ yếu để luyện chế một vài loại đan dược tà dị. Còn có Kinh Cức Cốt, được xem như linh thực tương đối hiếm thấy trong Tu Hành giới, là tài liệu cực phẩm để luyện chế khôi lỗi, đồng thời cũng có thể luyện chế một số loại pháp khí tà dị." Lão giả mặt tròn kia không hổ danh là lâu chủ của phân lâu Vạn Bảo Lâu, kiến thức rộng rãi, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra hai chủng linh thực âm phủ trong tay Lục Huyền.
"Không sai, tại hạ bội phục năng lực phân biệt của đạo hữu." Lục Huyền gật đầu.
"Ta muốn dùng hai gốc linh thực này để đổi lấy thi thể yêu thú tam phẩm, nguyên vẹn thì càng tốt."
Đối với hắn, mỗi bộ phận trên thi thể yêu thú đều có công dụng rất lớn, cho nên càng nguyên vẹn, hắn càng hài lòng.
"Thi thể yêu thú tam phẩm... Trong lâu vẫn còn mấy con." Lão giả trầm ngâm một hồi, sau đó vừa cười vừa nói.
Vạn Bảo Lâu ở Kiếm Môn trấn nằm gần Thiên Kiếm Tông, có rất nhiều đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông thường xuyên đi qua đi lại nơi này, nếu nhân tiện thì tài liệu thu được sau khi săn giết yêu thú đều được Vạn Bảo Lâu xử lý, vì vậy dù thi thể yêu thú tam phẩm có giá trị khá cao, nhưng cũng không tính là hiếm thấy.
Lão lấy một tấm Truyền Tấn phù ra, để lại một tin tức ngắn gọn vào đó, rồi thả cho tấm phù lục bay ra khỏi căn phòng.
Chẳng mấy chốc, đã có tu sĩ liên quan mang tài liệu đến.
"Đạo hữu, linh thực trong tay đạo hữu là tam phẩm, phẩm cấp tương đương với thi thể yêu thú, nhưng vì hai loại linh thực này đều tương đối thưa thớt, cho nên đạo hữu có quyền tuyển chọn trước, sau đó ta lại tặng cho đạo hữu năm cân thịt yêu thú tam phẩm phổ thông, đạo hữu thấy được không?"
"Được." Lục Huyền gật đầu, phương thức trao đổi vừa được lão giả đề cập tới đã cực kỳ ổn thỏa rồi, người từ trước đến nay luôn thích mặc cả như hắn cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Hắn nhìn mấy bộ thi thể yêu thú một chút, cuối cùng đã lựa chọn hai bộ thi thể có kích thước tương đối lớn. Không vì cái gì cả, chỉ vì huyết nhục trong những bộ thi thể yêu thú ấy là nhiều nhất.
Lục Huyền khá hài lòng với quá trình trao đổi này, hắn vừa đổi hai cây linh thực tà dị ít có tác dụng với mình để lấy một lượng lớn huyết nhục yêu thú và các bộ phận khác của yêu thú.
Sau khi rời khỏi Vạn Bảo Lâu, hắn lập tức đi đến một góc không có người, thu lại khí tức, thay đổi diện mạo và hình dáng, rồi bước tới quảng trường đá xanh của Kiếm Môn trấn, dùng linh thạch mua hàng loạt các loại tài liệu mình cần.
Trở lại trong viện, hắn thả thi thể một con yêu thú cự lang tới xung quanh thân rễ của Dị Thọ Bàn Đào, để đảm bảo cây đào có đầy đủ dinh dưỡng, vui vẻ phát triển khỏe mạnh trong một khoảng thời gian tương đối dài.
Sau đó, hắn lấy tảng đá màu đỏ sậm ra khỏi Thao Trùng Nang và đặt thi thể của một con yêu thú tam phẩm khác xung quanh hòn đá. Mới đầu, tảng đá màu đỏ sậm ấy còn không có bất cứ động tĩnh gì, như thể thi thể yêu thú tam phẩm kia hoàn toàn không có sức hấp dẫn với nó vậy.
Nhưng một lúc sau, huyết nhục trên thi thể không ngừng bị nén lại, từng luồng khí màu đỏ sậm chảy ra từ trong thi thể, và im hơi lặng tiếng dung nhập vào trong tảng đá đỏ sậm kia. Luồng khí màu đỏ sậm thoang thoảng mùi máu tanh, vừa nhìn đã biết đó là huyết nhục tinh hoa của thi thể bị nén lại và ngưng tụ.
Sau khi hấp thu hết luồng khí đỏ sậm, bề mặt tảng đá đỏ sậm không còn phản ứng gì nữa.
Lục Huyền không để bụng, chỉ cần hút đủ huyết nhục, hắn cũng không tin vị Nhục Linh Thần tiềm lực thất phẩm này sẽ không nở ra.
Sau khi để lại một lượng lớn tài liệu yêu thú xong, Lục Huyền lập tức điều khiển phi kiếm trở lại động phủ tông môn. Kiểm tra linh điền một vòng, hắn đi tới sơn phong trắng đen của Cát Phác.
Phía trên ngọn núi, cặp Âm Dương Côn Ngư màu trắng đen giống như hình vẽ thái cực, hòa làm một thể, tràn đầy ẩn ý tự nhiên.
Cát Phác đang tĩnh tọa tu hành, đôi con ngươi màu trắng đen hơi xoay tròn, năng lượng của gã và Âm Dương Côn Ngư hấp dẫn lẫn nhau, hai luồng khí trắng đen vương vấn quanh người.
"Lục sư đệ tới rồi? Sư đệ đúng là vị khách hiếm có." Cảm nhận được Lục Huyền đi vào, Cát Phác đứng lên mỉm cười nói.
Về cơ bản thì thường ngày Lục Huyền luôn ở trong động phủ của mình, hiếm khi thấy hắn chủ động đi ra ngoài một chuyến như vậy.
"Đã lâu không gặp Cát sư huynh, trong lòng ta rất nhớ sư huynh nên mới đến đây thăm."
"Ha ha, sư đệ nói hay lắm. Nghe nói trước đó trong lần tông môn đi khai thác phúc địa mới, sư đệ đã lập được công lao to lớn."
"Không có không có, ta chỉ dựa vào một chút bản lĩnh trên phương diện linh thực, từ đó giải quyết được một số chuyện vặt vãnh thay sư thúc Kết Đan và các vị đồng môn mà thôi." Lục Huyền khiêm tốn đáp.
"Bản lĩnh của sư đệ trên linh thực nhất đạo thế nào, đa số đệ tử nội môn của tông môn đều hiểu rõ ràng, sư đệ đừng khiêm tốn. Nói đi, hôm nay sư đệ đến đây là có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Lục Huyền nghiêm lại, hắn dứt khoát nói rõ: "Chuyện là như thế này, sư huynh cũng tương đối hiểu ta và biết ta cực kỳ để tâm đến các loại linh thực. Nhiều năm về trước, ta có được một gốc linh thực tà dị nên thử đi bồi dưỡng nó, xem có thể làm giàu kinh nghiệm bồi dưỡng linh thực cho bản thân hay không, thực ra trong lòng cũng không ôm hy vọng đi bồi dưỡng được thứ kia.”
“Nhưng không ngờ trong lúc mơ mơ hồ hồ, ta lại trồng nó thành công rồi. Tuy nhiên, cũng chính vào lúc này, ta lại vô tình phát hiện ra một vấn đề. Dường như gốc linh thực tà dị kia vốn là một cái bẫy do người khác giăng ra, để cho ta bồi dưỡng thật tốt thay hắn, còn hắn ở phía sau lợi dụng linh thực Mẫu Chu, là bất cứ lúc nào cũng có thể nắm bắt được tình huống sinh trưởng của Tử Chu, đồng thời cũng quan sát được tu vi thực lực của Linh thực sư đang bồi dưỡng nó.”
“Hiện tại, gốc linh thực kia đã gần đến giai đoạn chín muồi, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ thu lưới, sẽ len lén lẻn vào trong mảnh linh điền nhỏ của ta. Thực lực của ta chỉ ở mức trung bình, không giỏi chiến đấu, ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng đã quyết định chạy qua đây thỉnh cầu Cát sư huynh giúp đỡ, không biết sư huynh có bằng lòng hay không?"
"Lại có tu sĩ tà đạo dám mơ ước bảo vật của Thiên Kiếm Tông ta? Lục sư đệ yên tâm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ giúp đỡ hết mình, cam đoan sư đệ sẽ bình an vô sự, mà tên tu sĩ đang đứng đằng sau chuyện này có đến mà không có về." Cát Phác dùng giọng điệu bình tĩnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận