Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 605: Mở Miệng Nói Tiếng Người!

Chương 605: Mở Miệng Nói Tiếng Người!
Lục Huyền mở miệng chất vấn giống như sấm sét vang lên bên tai thanh niên tuấn tú kia.
Dám nhận hay không?
Trong lòng gã rất muốn có được tấm Chưởng Yêu Lệnh này, nhưng tuyệt đối không dám vươn tay ra, lấy đi tấm Chưởng Yêu Lệnh ấy.
Nếu gã dám đoạt lấy Chưởng Yêu Lệnh từ trong tay Lục Huyền, chẳng khác nào đã công khai bày tỏ bản thân nghi ngờ quyết định của vị Thương Ngô chân nhân cảnh giới Kết Đan kia, hành động ấy chính là đánh thẳng vào mặt một vị Kết Đan chân nhân.
Có cho gã thêm một trăm lá gan, gã cũng không dám làm ra hành vi như vậy.
Tôn Vân đưa mắt nhìn tấm Chưởng Yêu Lệnh đang lẳng lặng nằm trên mặt bàn, ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên người Lục Huyền vẫn đang thản nhiên thư thái ngồi bên cạnh, nét mặt lúc xanh lúc trắng.
"Lục sư đệ, là chúng ta vô lễ, chúng ta không nên hoài nghi bản lĩnh của Lục sư đệ. Sau này, chuyện sư đệ phân phó, chúng ta nhất định sẽ nghe theo an bài, tận lực làm tốt." Tôn Vân cúi đầu, lập tức mở lời hứa hẹn với Lục Huyền.
"Vậy thì vất vả cho Tôn sư huynh cùng với mấy vị sư đệ rồi, nếu ngày sau linh thú xảy ra vấn đề gì, các ngươi có thể tới tìm ta, bất cứ lúc nào cũng được." Lục Huyền thấy thái độ của Tôn Vân như vậy, giọng điệu cũng thoáng dịu xuống một chút.
Mấy người Tôn Vân lần lượt lên tiếng cáo lui với hắn.
Sau khi khí tức của mấy người kia biến mất, Lục Huyền mới cất tấm Chưởng Yêu Lệnh trên bàn đi. Vốn bốn người kia chỉ muốn phát tiết một chút oán khí vì không lấy được Chưởng Yêu Lệnh ở trước mặt hắn, lại thực sự không ngờ hắn trực tiếp dời mâu thuẫn đi rồi.
Không phải muốn lệnh bài sao? Ta đưa nó cho ngươi, nhưng ngươi dám nhận sao?
Trong lòng khiếp sợ thanh danh Kết Đan chân nhân, Tôn Vân cầm đầu bốn người đành phải lựa chọn né tránh.
Lục Huyền cũng không lo lắng bọn họ sẽ gây ra cản trở gì, dù sao đám linh thú bên trong phúc địa đều do bọn họ chăm sóc, hắn cũng chỉ là một người trông giữ, nếu linh thú xảy ra chuyện, tu sĩ chăn nuôi linh thú sẽ là kẻ đứng mũi chịu sào.
Ngoài ra, Lục Huyền có năng lực hiểu được trạng thái cụ thể của linh thú, dù bọn họ có cố ý động tay động chân, hắn cũng tự tin mình sẽ giải quyết được, không sợ sẽ phát sinh rắc rối gì.
Sau hồi phong ba nho nhỏ này, Lục Huyền đã quyết định ở lại bên trong Vân ốc, an tâm tu luyện, thỉnh thoảng cũng đi xuống Vạn Yêu Quật bên dưới một phen.
Lúc trước khi chạm mặt với Lục Huyền, Sư Cầm Thú vẫn một mực nhớ lời dặn dò của hắn, nó chăm chỉ đi gom nhóm linh thú từng được Lục Huyền thuần phục đang sinh sống bên trong phúc địa vào cùng một chỗ, sau đó một người và một nhóm linh thú bắt đầu ôn lại khoảng thời gian vui vẻ lúc ấy.
Trong mấy con linh thú có vấn đề, Tứ Sí Lôi Bạo Hổ lúc trước vốn luôn kiệt ngao bất tuân, chỉ một mực khao khát tự do, hiện giờ cũng biểu hiện rất tốt, một lòng chỉ muốn làm chó của tông môn, khát khao nhận được biên chế.
Thất Thải Trĩ Yêu vốn muốn ngừng sinh đẻ, nhưng vì sinh tồn, thường thường là cách một đoạn thời gian, nó sẽ sinh ra một quả Thất Thải Trĩ Yêu Đản, còn khoảng thời gian còn lại, nó đều nghiên cứu huyễn thuật, trầm mê trong đó không thể tự thoát ra.
Sư Cầm Thú có linh trí thấp, ngộ tính ngu dốt, lại từng bước một, lấy cần cù bù thông minh, không ngừng gia tăng chính mình, cố gắng đi tới mục tiêu.
Nhóm linh thú còn lại cũng có xu hướng phát triển rất tốt.
Lục Huyền tụ tập cùng bọn chúng một phen, sau đó lại tiếp tục đi thăm dò bên trong Vạn Yêu quật. Hắn không cần xử lý những công việc cụ thể khi chăm sóc linh thú, chỉ cần cung cấp cho đám người Tôn Vân một cái phương hướng rõ ràng, nên thời gian nhàn rỗi mỗi ngày cũng không ít.
Vạn Yêu Quật rộng lớn vô ngần, bên trong có được nhiều loại địa hình khác biệt, lại không có vấn đề về an toàn, Lục Huyền hoàn toàn có quyền đi dạo bên trong đó.
Cứ như vậy, mỗi ngày hắn đều thảnh thơi vô cùng, mãi cho đến một ngày hôm đó, hắn đi đến phía trước một ngọn núi cao, đang muốn leo lên thăm dò một phen, đột nhiên, một tia sáng màu trắng giống như điện giật trực tiếp vọt về phía hắn.
Phản ứng đầu tiên của Lục Huyền là vô cùng kinh hãi, nhưng sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc bên trong luồng bạch quang kia, hắn lại lập tức khôi phục vẻ tỉnh táo ung dung, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện nụ cười.
Chỉ thấy một con Bạch Ngọc Viên Hầu tinh xảo khéo léo nhẹ nhàng dừng lại ngay trước người hắn. Nó chính là Bạch Ngọc Kình Thiên Viên thường xuyên tới động phủ của hắn thưởng thức linh quả linh tương.
Lúc này, nó đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn bằng một đôi mắt trong suốt như hồng ngọc, trên trán có ba sợi lông tơ màu bạc, dù đang vận chuyển cực tốc vẫn có thể duy trì trạng thái ổn định như thường, quả thực là tuấn tú phi phàm.
"Thì ra khỉ nhỏ ngươi ở gần đây." Lục Huyền cười nói.
Bạch Ngọc Viên Hầu phát ra vài tiếng kêu thanh thúy, tỏ vẻ cực kỳ vui sướng đối với chuyện Lục Huyền đến nhà thăm mình. Nó còn truyền tới một luồng ý niệm, mời Lục Huyền lên núi làm khách.
"Loan Điểu đâu? Nó ở cách nơi này của ngươi bao xa?" Lục Huyền đi theo sau lưng Bạch Ngọc Viên Hầu, tiến vào rừng cây cao chọc trời trước mặt.
Tiểu viên hầu lại truyền tới một ý niệm. Dựa vào câu trả lời của nó, Lục Huyền đã biết, Loan Điểu vốn ở cách nơi này chừng mấy trăm dặm, nó cũng thường xuyên tới chơi đùa cùng tiểu viên hầu.
"Các hạ chính là bạn tốt của hài nhi ta ở trong tông môn?" Lục Huyền đang muốn dặn dò Bạch Ngọc Viên Hầu gọi Huyền Thiên Loan Điểu tới, bỗng nhiên bên tai lại vang lên một giọng nói trầm thấp.
"Ai?" Lục Huyền vô cùng kinh ngạc với tình huống này.
Phải biết rằng, trong đầu hắn có món bảo vật ngũ phẩm Uẩn Thần Thiếp, ngày đêm tẩm bổ, lại tu hành 《 Thần Diễn Kinh 》 có thể làm lớn mạnh linh thức, khiến cho linh thức của vượt xa đám tu sĩ cùng giai. Nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được một chút nào khí tức của người nọ.
Đang định ngưng thần tìm kiếm, đột nhiên một con cự viên thuần trắng ung dung đi ra từ trong rừng cây. Toàn thân con cự viên này có màu trắng như bạch ngọc, nhất cử nhất động đều tràn đầy ý vị của tự nhiên, tựa như cực kỳ ăn khớp với toàn bộ khu phúc địa này.
Tổng thể mang đến cho người ta một loại cảm giác nho nhã hiền hoà, rõ ràng là cực kỳ đối lập với hình dáng cuồng bạo cực lớn bên ngoài.
"Con Bạch Ngọc Tiểu Viên Hầu kết bạn với tiểu hữu chính là hậu duệ của ta." Cự viên chậm rãi nói.
Đến đây, đương nhiên là Lục Huyền đã hiểu rõ thân phận của con cự viên trước mắt. Nó là trưởng bối của Bạch Ngọc Tiểu Viên Hầu có tiềm lực yêu thú thất phẩm, khí tức bản thân sâu như biển, cũng chính là linh thú hộ tông của tông môn – con Bạch Ngọc Kình Thiên Viên có thực lực yêu thú lục phẩm.
Lục Huyền cố gắng kiềm chế sự tò mò trong lòng, kính cẩn thi lễ: "Bái kiến tiền bối!"
Đây chính là bắp đùi, nhất định phải ôm chặt lấy!
"Ngươi đang nghi hoặc vì sao ta có thể mở miệng nói tiếng người?" Dường như con cự viên có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Lục Huyền: "Sau khi yêu thú đột phá cấp bậc ngũ phẩm, chúng ta có thể luyện hóa cái xương ngang trong cổ họng, từ đó lấy được năng lực mở miệng nói tiếng người này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận