Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 609: Lôi Bạo Hùng Khó Sinh!

Chương 609: Lôi Bạo Hùng Khó Sinh!
Lục Huyền cảm nhận được mấy phần cô độc từ trạng thái của Long Quy.
Sống suốt mấy ngàn năm, nhìn từng người bạn bên cạnh già đi, tử vong, cuối cùng chỉ còn lại một mình một rùa, chỉ có dựa vào những tin đồn có liên quan đến nhóm Kết Đan chân nhân, Nguyên Anh Chân Quân trong tông môn mới khiến nó nhớ lại một chút quá khứ xa xôi…
Hóa ra ẩn sâu bên trong cái miệng đầy những câu chuyện hóng hớt của con Long Quy này lại là một con lão thú cô độc tới cực điểm.
Ừm, có lẽ trong số thọ nguyên dài đằng đẵng không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm của Long Quy, nó còn chưa được xưng là "Lão".
Cứ như vậy, Lục Huyền ngồi nghe vị đại năng của tông môn kể chuyện gần nửa ngày, một người một rùa đều cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Một bên được thỏa mãn dục vọng muốn thổ lộ hết mình, một bên được thỏa mãn lòng hiếu kỳ bao la.
"Tiểu tử, nên xưng hô với ngươi như thế nào?" Lúc Lục Huyền sắp chia tay, Long Quy mở miệng hỏi hắn.
Chẳng trách nó lại ấn tượng của Lục Huyền đến thế, bởi trong Thiên Kiếm Tông này vốn chẳng có mấy tu sĩ chịu ngồi xuống lẳng lặng nghe nó tán gẫu cả nửa ngày như vậy.
Tu sĩ Trúc Cơ luôn có một loại cảm giác sợ hãi tự nhiên đối với linh thú lục phẩm như nó, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, thậm chí khi nghe được những câu chuyện bên lề của đám sư tổ sư thúc trong tông môn nhà mình, chỉ trong nháy mắt sắc mặt cả đám đã đại biến, tựa như vừa phạm phải một điều kiêng kỵ gì đó vô cùng nghiêm trọng rồi.
Mà Kết Đan chân nhân, thậm chí là Nguyên Anh đại năng, mặc dù có thể thản nhiên ngồi bên cạnh nó, nhưng nhóm này lại không có mấy người, huống chi bọn họ đều là đám nhóc con lớn lên bên cạnh nó, những chuyện nên nói đã sớm nói qua vô số lần rồi.
Hơn nữa, đạt đến cảnh giới của bọn họ, ai chẳng tình nguyện dành thời gian cho việc tu hành, lĩnh hội công pháp, có ai nguyện bỏ ra cả nửa ngày chỉ để ngồi nghe mấy lời nói nhảm của Long Quy đâu?
Còn Lục Huyền, mặc dù hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng không hề sợ hãi một con linh thú lục phẩm như nó, có đôi khi nói đến điều gì đấy khá là khó lường, hắn còn có thể tỏ vẻ sợ hãi thán phục không thôi, thậm chí là chủ động hỏi thăm, trưng cầu ý kiến.
Điều này làm cho lão Long Quy cực kỳ thỏa mãn với dục vọng muốn thổ lộ của mình, cũng có vài phần hảo cảm đối với Lục Huyền.
"Vãn bối Lục Huyền, tiền bối cứ gọi thẳng tên ta là được."
"Được, có thời gian thì lại đến tán gẫu với ta nhé." Long Quy gật đầu, hai sợi râu rồng rủ xuống dưới cằm khe khẽ lay động trong gió, rồi vô thanh vô tức chìm xuống hồ nước.
Lục Huyền thấy thời gian mình ra ngoài đã đủ dài, cũng không còn tâm tư tiếp tục thăm dò phúc địa nữa, hắn lập tức xoay người đi về phía Vân ốc.
...
Tại một nơi nào đó bên trong phúc địa.
Một con gấu yêu lông vàng đang nằm trong một cái lều đắp bằng linh thảo, không ngừng nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng kêu rên đầy thống khổ. Phần bụng gấu yêu nhô cao, không ngừng co rút vào lại bành trướng ra, huyết khí ngưng tụ, tựa như đang thai nghén một thứ gì đó vô cùng khủng bố.
"Tôn sư huynh, làm sao bây giờ? Con Lôi Bạo Hùng này không thể sinh được!" Một thanh niên Trúc Cơ tiền kỳ lộ vẻ mặt lo lắng, dùng giọng điệu bối rối hỏi người bên cạnh.
Con Lôi Bạo Hùng cái tứ phẩm này vẫn luôn được gã nuôi dưỡng, vốn cho rằng nó có thể thuận lợi sinh con, mình cũng có thể nhờ vậy mà lập được công lao, không ngờ đến lúc sinh nở, dù làm cách nào con mẹ cũng không thể sinh được đứa con trong bụng ra.
Theo thời gian trôi qua, thể lực của thú mẹ đã chống đỡ hết nổi, thậm chí nhìn qua còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Tôn Vân ở bên cạnh miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định nói: "Đã cho thú mẹ ăn linh dược đỡ đẻ chưa?"
"Đã sớm cho ăn rồi, lúc đó trạng thái của nó còn tốt hơn một chút, nhưng ngay lập tức đã khôi phục thành bộ dáng này rồi."
Tôn Vân chau mày, trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Nếu thực sự không được, cứ trực tiếp mổ bụng đi."
"Cái này..." Thanh niên kia rơi vào đắn đo.
Trực tiếp mổ bụng cũng tương đương với dùng ngoại lực can thiệp vào chuyện sinh nở ấu thú, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến linh tính Tiên Thiên (bẩm sinh) của ấu thú, Tiên Thiên không đủ, tốc độ trưởng thành sẽ cực kỳ chậm chạp. Đồng thời, phương pháp này cũng gây ra nguy hại rất lớn đối với thú mẹ, cần thời gian rất lâu, lại cần dùng vô số đan dược bồi bổ căn bản, tăng cường khí huyết mới có thể giúp nó khôi phục lại bình thường.
Đương nhiên, xác suất thành công của phương thức này rất lớn, nhưng một khi thất bại thì tổn thất còn nặng nề hơn.
Bởi linh thú rất khó thai nghén, phẩm giai càng cao độ khó càng lớn.
Trước đó, gã đã tốn không ít thời gian tinh lực cũng như tài nguyên lên con Lôi Bạo Hùng tứ phẩm này, mới giúp nó thụ thai thành công. Gã thực sự không gánh nổi trách nhiệm nếu lần sinh nở này thất bại.
"Không bằng cứ đi hỏi Lục Huyền sư huynh một phen xem? Chưởng Yêu Lệnh ở trong tay hắn, hết thảy linh thú trong phúc địa này đều do hắn làm chủ, để cho hắn quyết định vận mệnh của thú mẹ cùng với ấu thú trong bụng nó đi." Thanh niên kia cắn răng, dùng giọng điệu kiên định nói.
"Được, làm như vậy cũng được, ngươi canh ở chỗ này, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi thông báo cho Lục sư đệ." Tôn Vân biết lúc này không phải là thời điểm chú ý đến những gút mắc cá nhân, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngay sau đó, một con Tứ Dực Linh Cầm đã đi tới trước mặt gã, lập tức chở gã bay thẳng lên trời, chạy tới Vân ốc nơi Lục Huyền đang ở.
...
"Ngươi nói có một con thú mẹ tứ phẩm rơi vào tình huống khó sinh?" Lục Huyền nhìn thanh niên tuấn lãng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Đúng vậy, hiện giờ đã phát sinh một tình huống tương đối nghiêm trọng rồi, kính xin Lục sư đệ ngươi đưa ra quyết định." Rất nhanh Lục Huyền đã hiểu được tin tức về linh thú kia từ trong miệng Tôn Lam.
Lôi Bạo Hùng tứ phẩm, lực lớn vô cùng, có được năng lực khống chế lôi điện cường đại, thực lực thuộc về tồn tại hàng đầu trong nhóm yêu thú cùng giai. Cao giai, thiên phú mạnh mẽ, một khi linh thú như vậy được thai nghén thành công, thì nhất định phải cố gắng hết sức để nó bình yên sinh ra ấu thú.
"Với điều kiện là đảm bảo an toàn cho thú mẹ, cố gắng sinh hạ ấu thú bình thường." Lục Huyền lộ vẻ mặt kiên định nói.
"Nhưng vấn đề hiện tại, đó là chúng ta rất khó để đồng thời thỏa mãn hai điều kiện ấy, thậm chí xác xuất sinh ra ấu thú thành công cũng không cao lắm."
"Nếu trực tiếp mổ bụng thú mẹ, lấy ấu thú ra, thì rất có khả năng sẽ khiến cho nó vốn sinh ra đã kém cỏi, thể chất, linh trí cũng bị ảnh hưởng." Tôn Vân nhanh chóng trả lời.
"Ngươi dẫn ta đi xem một chút, ta có không ít kinh nghiệm trên phương diện linh thú thai nghén." Lục Huyền lộ vẻ mặt tự tin.
"Được." Tôn Vân cũng không hoài nghi về bản lĩnh của Lục Huyền, bởi thỉnh thoảng gã cũng trở lại tông môn, mà những lần như vậy, gã đều được nghe qua những sự tích có liên quan đến Lục Huyền, vì vậy vừa nghe hắn nói muốn qua bên kia nhìn xem, gã lập tức mời Lục Huyền ngồi lên lưng con Tứ Dực Yêu Cầm của mình, nhanh chóng bay tới vị trí của Lôi Bạo Hùng Thú mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận