Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 675: Bảo Hội Chính Thức Bắt Đầu!

Chương 675: Bảo Hội Chính Thức Bắt Đầu!
Nữ tu nọ tìm mọi cách để trả giá, Lục Huyền lại nhìn chuẩn nhu cầu bức thiết của nàng đối với Mê Dục Đan và Mỹ Âm Châu, nên một mực cắn chặt giá cả không chịu nhả ra.
"Đạo hữu, vậy cứ làm theo giá cả ngươi quyết định cũng được, hai mươi viên Mê Dục Đan, cùng với hai viên Mỹ Âm Châu này, ta đều muốn." Đến cuối cùng, nữ tu diễm lệ kia đành phải bất đắc dĩ nói.
"Vậy đa tạ Phạm đạo hữu." Lục Huyền mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi tu sĩ Hợp Hoan Tông mang linh thạch tới.
Thiên Uyên Bảo Hội lần này là do mấy thế lực lớn bên trong Tu Hành giới liên hợp tổ chức, Hợp Hoan tông chính là một trong số đó, phương diện danh dự đương nhiên là không cần phải nói.
Một lúc lâu sau, nữ tu cầm trong tay một chiếc túi trữ vật màu xám đen, chậm rãi đi tới.
"Đạo hữu, nơi này có giá trị tổng cộng là ba vạn tám nghìn bốn trăm viên hạ phẩm linh thạch. Để tiện cho đạo hữu mang theo, bên trong sẽ có ba trăm viên trung phẩm linh thạch, còn lại là hạ phẩm linh thạch, mời xem qua."
Một viên trung phẩm linh thạch có giá trị tương đương với một trăm viên hạ phẩm linh thạch, hơn nữa công dụng của nó lại càng phổ biến hơn.
Phải biết rằng, trận pháp khắc trên một vài loại khôi lỗi cao giai nhất định phải dùng trung phẩm linh thạch trở lên mới có thể thúc giục được.
Đương nhiên là Lục Huyền không có ý kiến gì về loại trao đổi này, linh thức nhanh chóng thăm dò vào trong túi trữ vật, tùy ý quét qua rồi gật nhẹ đầu.
"Không sai, nơi này có hai mươi viên Mê Dục Đan và hai viên Mỹ Âm Châu, cũng mời Phạm đạo hữu kiểm tra một chút, sau khi trao tay nếu xuất hiện vấn đề gì thì không liên quan đến tại hạ."
Nữ tu tiếp nhận một cái bình nhỏ bạch ngọc, cẩn thận lấy từng viên Mê Dục Đan ở bên trong ra, tỉ mỉ kiểm tra một phen, lại thí nghiệm Mỹ Âm Châu một chút, sau khi hoàn toàn yên tâm mới nhẹ nhàng gật đầu với Lục Huyền.
"Đạo hữu xin dừng bước, nô tỳ còn có một yêu cầu quá đáng." Ngay khi Lục Huyền đang định rời đi, đột nhiên nữ tu gọi hắn lại.
"Không biết đạo hữu có nguyện ý trở thành khách khanh của bổn môn hay không? Nếu gia nhập bổn môn, có thể hưởng thụ được lượng lớn tài nguyên tu hành, mà đa số đệ tử trong môn cũng có thể tùy ý mặc cho đạo hữu hái." Nữ tu nọ khẽ đong đưa chiếc quạt giấy khiến huyết mạch người ta sôi trào trong tay, môi son khẽ mở, nũng nịu mời chào Lục Huyền Đạo.
Bởi vì ngay vừa nãy, chỉ thoáng cái Lục Huyền đã lấy ra được hai mươi viên Mê Dục Đan, chính hành động này đã mang đến một suy đoán trong lòng nàng. Đó là rất có thể tu sĩ với tướng mạo bình thường trước mắt này chính là một vị đan sư am hiểu luyện chế Mê Dục Đan, bởi vậy nàng mới muốn mời Lục Huyền tiến vào Hợp Hoan Tông, trở thành khách khanh của tông môn.
Phải biết rằng, bởi vì công pháp đặc thù lại cộng thêm mạng lưới quan hệ cực lớn, nên những tu sĩ trở thành khách khanh của Hợp Hoan tông cũng không phải số ít, thậm chí còn có Kim Đan chân nhân đam mê hưởng lạc, trực tiếp gia nhập vào tông môn này.
"Xin lỗi Phạm đạo hữu, tại hạ độc lai độc vãng đã quen, không thích bị ước thúc." Lục Huyền Uyển từ chối.
Mặc cho nữ tu Hợp Hoan tông các ngươi am hiểu Âm dương chi thuật đến thế nào, cũng đừng hòng quấy rầy ta làm ruộng! Hắn nắm chặt túi trữ vật sau đó rời khỏi tầng cao nhất của Đa Bảo lâu.
"Ba vạn tám ngàn bốn trăm linh thạch! Không xài hết, đúng là xài không hết mà! Làm ruộng mới là công việc khiến ta phất nhanh thế này!"
Đi trên con đường rộng rãi, Lục Huyền không khỏi sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Hắn thực sự không ngờ, phần thưởng quầng sáng tích góp được từ hai lần Mê Tiên Đào kết trái, lại mang đến cho hắn nhiều linh thạch như vậy, khiến cho gia sản của hắn thoáng cái đã đạt tới trình độ phong phú chưa từng có từ trước đến nay rồi.
"Về sau ai dám nói linh thực sư nghèo kiết hủ lậu, không kiếm được linh thạch, ta sẽ hung hăng tranh cãi với người đó một trận." Lục Huyền đắc ý nghĩ.
Hắn trở lại trong phòng, đuổi thiếu nữ có cái đuôi dài đầy lông trắng nõn kia ra ngoài, sau đó an tâm nghỉ ngơi, lẳng lặng chờ đợi Thiên Uyên Bảo Hội chính thức bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, một tiếng chuông vang dội, lập tức lan truyền khắp cả tòa Đa Bảo Lâu. Nó một mực quanh quẩn trong lầu, khiến người nghe được lập tức trở nên tỉnh táo chỉ trong nháy mắt.
"Các vị đạo hữu, hoan nghênh đi vào Đa Bảo Lâu giao lưu bảo vật, tin tức liên quan đến chuyện này, chắc hẳn các vị đạo hữu đều đã rõ ràng rồi, lão phu cũng không nói nhiều thêm nữa. Chỉ chúc các vị đạo hữu có thể nhận được món bảo vật mình đã ngưỡng mộ trong lòng và thắng lợi trở về."
“Bảo hội chính thức bắt đầu!"
Một thanh âm già nua xuyên qua tầng cấm chế đơn giản bên ngoài gian phòng, vang lên bên tai Lục Huyền.
"Linh thức cường đại như thế, không còn phải nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của nó nhất định là Kết Đan chân nhân." Trong lòng Lục Huyền âm thầm nghĩ, sau đó hắn nhanh chóng thay đổi dung mạo, biến thành một thanh niên bình thường, đi xuống tầng dưới.
Vào thời điểm này, đã có không ít quầy hàng xuất hiện tại tầng dưới, chủ quán đều là tu sĩ Trúc Cơ. Linh thức của Lục Huyền thoáng đảo qua một chút, nhanh chóng nhận ra những món đồ được bày trên quầy hàng đều không phải là bảo vật bình thường. Hắn cũng không vội bày quầy bán hàng, dự định sẽ đi dạo chơi một vòng trước, nhìn xem có thể tìm ra linh chủng từ trong những thứ cổ quái kỳ lạ này hay không.
Bày quầy không có nhiều hạn chế, chỉ cần giao một lượng linh thạch nhất định cho Đa Bảo Lâu là được. Mặt khác, giao dịch giữa các tu sĩ tại nơi này cũng cần một khoản phí thủ tục nhất định, nhưng số lượng không phải quá nhiều, ngay cả Lục Huyền từ trước đến nay vẫn luôn tiết kiệm cũng không có bao nhiêu ý kiến về khoản phí ấy.
Đa Bảo Lâu cung cấp cho chúng tu sĩ một khu vực trao đổi rộng lớn như vậy, đồng thời còn có tu sĩ Kết Đan Kỳ trực tiếp tọa trấn, bảo đảm an toàn cho nhóm tu sĩ tham gia, thì thu một ít linh thạch cũng không có gì đáng trách cả.
Có chừng vài trăm tu sĩ Trúc Cơ tiến vào Đa Bảo Lâu tham gia bảo hội, đồng thời, trong lâu cũng có rất nhiều thị nữ, quản sự phục vụ chúng tu sĩ.
Tính đi tính lại, đang có hơn một ngàn tu sĩ rải rác khắp nơi bên trong Đa Bảo Lâu.
Trong nhóm này, cũng có không ít người ôm theo suy nghĩ muốn nhặt nhạnh chỗ tốt giống như Lục Huyền, mỗi người đều lang thang phía trước quầy hàng, muốn dựa vào tầm mắt của mình rồi dùng giá thấp để mua được bảo vật trân quý.
Trên quầy hàng có bày rất nhiều những đồ vật tinh xảo kỳ diệu, làm cho một người rất ít khi ra ngoài như Lục Huyền được mở rộng tầm mắt, cũng khiến hắn tấm tắc khen ngợi không thôi. Nhưng đương nhiên hắn cũng tự hiểu lấy mình, trong lòng biết rõ chỉ khi gặp phải linh thực linh thú, bản thân mới không nhìn lầm, cho nên suốt cả quãng đường vừa rồi, dù choáng ngợp đấy nhưng không dám tùy tiện ra tay.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, tầm mắt vừa bị một vật trên quầy hàng phía trước hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận