Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 680: Vung Tiền Chi Mạnh!

Chương 680: Vung Tiền Chi Mạnh!
Đi tới phía trước quầy hàng, Lục Huyền chợt phát hiện ra một hạt linh chủng màu xanh sẫm không ngừng tỏa ra ánh sáng lung linh, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Đạo hữu, đây là loại linh thực gì? Xin thứ cho đôi mắt của tại hạ vụng về, chưa từng đọc được tư liệu về loại linh thực này." Lục Huyền hỏi thăm chủ quán.
Với tạo nghệ linh thực của hắn, đúng là số linh thực chưa từng gặp qua cũng không nhiều lắm.
"Ánh mắt của đạo hữu khá tốt đấy, loại Mặc Cốt Thụ này cực kỳ hiếm thấy ở trong giới vực này, nó được vận chuyển từ giới vực khác đến đây." Chủ quán là một tu sĩ có tướng mạo hiền lành, vừa nhìn thấy Lục Huyền, trên mặt đã nở một nụ cười tươi: "Phẩm giai là tứ phẩm, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện chủng loại ngũ phẩm, sau khi bồi dưỡng thành thục có thể dùng làm nguyên liệu luyện hóa dung nhập vào xương cốt của bản thân, khiến cho khung xương có độ cứng rắn và tính dẻo dai tiếp cận pháp khí tứ phẩm."
"Mặc Cốt Thụ, còn là từ ngoại vực vận chuyển tới đây?" Trong lòng Lục Huyền lập tức sinh ra vài phần hứng thú, không biết sau khi bồi dưỡng thành thục, quầng sáng của loại linh thực ngoại vực có thể mở ra phần thưởng gì.
"Cần bao nhiêu linh thạch mới mua được hạt linh chủng Mặc Cốt Thụ này?" Hắn dò hỏi chủ quán.
"Ta thấy đạo hữu hiền lành, hẳn là cũng thích bồi dưỡng linh thực giống ta. Như vậy đi, đạo hữu bỏ ra hai ngàn bốn trăm linh thạch ta sẽ đưa nó cho đạo hữu, ý ngươi thế nào?" Chủ quán vừa cười vừa nói.
"Đúng là ta có chút yêu thích bồi dưỡng linh thực, cũng mới quen đạo hữu nhưng đã quý mến tựa như thân thiết từ lâu. Có điều, chỉ một hạt linh chủng lại cần chi ra tới hai ngàn bốn trăm linh thạch để mua đi, cái giá này quá đắt rồi! Hai ngàn linh thạch, đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Đầu tiên Lục Huyền lập tức chém xuống một đao.
"Đạo hữu, đây chính là linh thực tứ phẩm có nguồn gốc từ ngoại vực chuyển hàng tới đây, ngay cả ở ngoại vực bên kia nó cũng cực kỳ thưa thớt hiếm thấy. Ngay cả ta cũng là ngẫu nhiên mới có được thì đặt ở trong Tu Hành giới này lại càng không cần phải nói đến rồi." Chủ quán mỉm cười nói.
Thấy Lục Huyền lộ ra dáng vẻ do dự, gã cắn răng nói: "Như vậy đi, ta cũng thẳng thắn với đạo hữu một phen vậy, nếu đạo hữu thành tâm muốn có được hạt linh chủng này thì hai ngàn hai trăm linh thạch, thế nào?"
"Được." Lục Huyền sảng khoái đồng ý, giá tiền này vẫn nằm trong ý muốn của hắn, lại cộng thêm hắn thực sự có hứng thú nồng đậm đối với cái gọi là linh chủng Mặc Cốt Thụ kia, lúc này mới lấy ra linh thạch, trực tiếp mua hạt linh chủng có màu xanh thẫm nọ.
"Chúc mừng đạo hữu, chúc đạo hữu sớm ngày trồng ra loại linh thực trân quý ở ngoại vực này." Chủ quán cực kỳ chân thành nói với Lục Huyền.
Lục Huyền chắp tay, tỏ vẻ cảm tạ rồi tiếp tục đi dạo ở khu vực trung tầng. Một lúc lâu sau, hắn đi tới phía trước quầy hàng có bày một con Cự Tượng. Trên quầy hàng toàn là máu thịt, hài cốt của các loại yêu thú, chủ quán là một tu sĩ đầu trọc, trên người sát khí nồng đậm, gần như muốn tràn cả ra ngoài, có thể thấy được trên tay đối phương có không biết bao nhiêu tánh mạng rồi.
"Đạo hữu, thi hài của con voi khổng lồ này bán thế nào?" Lục Huyền nhìn thấy con Cự Tượng cao tới ba trượng này, bỗng nhiên trong lòng sinh ra vài phần ý tưởng, hắn nhanh chóng mở miệng dò hỏi chủ quán.
"Thanh Giảo Tượng, yêu thú tứ phẩm, ngà voi trân quý nhất trên người nó đã bị lấy đi, nếu đạo hữu muốn có thể dùng hai ngàn tám trăm linh thạch mua về, không trả giá."
"Tượng Yêu có hình thể to lớn, số lượng máu thịt dự trữ trên người khá là phong phú, có thể dùng được một đoạn thời gian rất dài." Tu sĩ đầu trọc kia chậm rãi nói thêm.
"Nếu đống thịt yêu thú tứ phẩm Thanh Giảo Tượng này đã bị đạo hữu bán đi, thì hẳn là mùi vị của nó khá là bình thường, hoặc là linh lực ẩn chứa bên trong không đủ nhiều. Về phần Tượng Huyết, Tượng Cốt này hoàn toàn có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế phù lục, pháp khí. Nhưng chỉ đơn thuần là một đôi ngà voi mà giá trị của nó lại chiếm cứ hơn phân nửa thi hài của Tượng Yêu rồi…”
“Thôi, ta cũng không nói nhiều, hai ngàn sáu trăm linh thạch, bán cho tại hạ, ý của các hạ như thế nào?"
Tu sĩ đầu trọc trầm ngâm không nói.
Lục Huyền nói rất có đạo lý, một bộ thi hài yêu thú lớn như vậy lại bị giữ đến tận bây giờ, nguyên nhân lớn nhất chính là máu thịt của con Thanh Giảo Tượng này không hề đáng giá, chỉ có thể dùng làm nguyên liệu nuôi nấng một ít yêu thú ăn thịt không kén chọn mà thôi.
"Được, thành giao." Sau khi thoáng do dự một chút, cuối cùng chủ quán cũng gật đầu đồng ý.
Lục Huyền lấy hai mươi sáu viên linh thạch trung phẩm ra, giao cho tu sĩ đầu bóng lưỡng, sau khi đối phương xác nhận số lượng, hắn lập tức phất tay một cái, thi hài Cự Tượng đã tiến vào trong túi trữ vật của hắn rồi.
Trước mắt bao người, hắn không tiện vận dụng bảo vật ngũ phẩm Thao Trùng Nang, nên dự định sau khi trở về phòng sẽ chuyển thi hài con Cự Tượng này vào trong Thao Trùng Nang, cố gắng hết sức bảo trì phần máu thịt tươi mới và sinh cơ của Cự Tượng.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường, có lẽ huyết nhục của con Thanh Giảo Tượng này khá là vô dụng, nhưng nó lại cực kỳ thích hợp với Lục Huyền. Một đống thịt yêu thú lớn như vậy, hắn hoàn toàn có thể dùng cho chăn nuôi, bồi dưỡng Nhục Linh Thần, Dị Thọ Bàn Đào, Thiên Cầu Thủ, phần nội tạng còn lưu lại bên trong có thể dùng để cúng tế cho gốc Ngũ Tạng Bảo Chu vừa mới nhận được không lâu, tinh huyết có thể tưới cho Huyết Nghiệt Hoa, Huyết Linh Chưởng Tham.
Đáng tiếc… con Cự Tượng này đã chết từ lâu, hồn phách yêu thú bên trong đã sớm tan thành mây khói, nếu không nó cũng có thể trực tiếp tiến vào tiểu viện âm phủ làm thành một mắt xích trong chuỗi thức ăn.
Hắn chậm rãi đi ngang qua các quầy hàng, chỉ cần nhìn thấy đồ vật thích hợp là sẽ bỏ tiền ra mua. Rất nhanh, hắn đã chi đến mấy ngàn linh thạch để mua không ít huyết nhục yêu thú, sau đó mới trở lại trong phòng.
"Vất vả khổ cực hơn trăm đoàn, một mai trở lại trước giải phóng [1]."
[1] : đây là câu oán thán của một nhóm cán bộ nông thôn trong thời kỳ thực hiện chính sách chứng thực và khoán sản lượng đến từng hộ nông dân vào giai đoạn đầu của cải cách hồi cuối những năm 1970.
Vất vả bồi dưỡng linh thực nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới mở được một ít quầng sáng, đổi được nhiều linh thạch, nhưng thoáng cái đã tiêu đi, ừm, không đến một số lẻ.
Tiêu mấy ngàn linh thạch, khiến cho Lục Huyền xưa nay vẫn luôn tiết kiệm cảm thấy đau lòng không thôi, cũng may mỗi một món hắn đều mua được với giá thấp, mà món nào món nấy đều có tác dụng cực lớn, lúc này trong lòng mới thoáng cân bằng được một chút.
Linh thức đảo qua, sau khi xác nhận không có một người nào đang nhìn trộm, hắn mới lấy một đống nhỏ linh nhưỡng từ trong Thao Trùng Nang ra, đặt hạt linh chủng màu xanh sẫm mới có được vào trong đó.
"Linh thực ngoại vực, cũng không biết sẽ có điểm kỳ dị gì..."
Ôm theo chờ mong đầy cõi lòng, Lục Huyền ngưng tụ tâm thần lên hạt linh chủng màu xanh sẫm, một luồng ý niệm hiện lên trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận