Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 681: Tín Nhiệm Giữa Tu Sĩ Và Tu Sĩ Đâu Rồi?

Chương 681: Tín Nhiệm Giữa Tu Sĩ Và Tu Sĩ Đâu Rồi?
【 Mặc Cốt Thụ, linh thực tứ phẩm, ngoại vực truyền đến phẩm chủng đặc thù, trong quá trình bồi dưỡng cần dùng tinh nguyên của linh thực sư tẩm bổ, sau khi thành thục có thể dung nhập linh thực vào trong thân thể, luyện hóa nó, để nó hòa làm một thể với xương cốt của tu sĩ, nhằm đạt đến độ cứng rắn và tính dẻo dai như pháp khí tứ phẩm, thậm chí còn có khả năng sinh ra đặc điểm thần dị khác. 】
【 Phế chủng. Bởi vì trường kỳ không được bồi dưỡng theo phương thức đúng đắn, lại cộng thêm tình huống ngoài ý muốn phát sinh trong quá trình vượt qua giới vực, dẫn đến sinh cơ và linh tính bên trong linh chủng đã bị xói mòn sạch sẽ, triệt để biến thành một hạt phế chủng. 】
【 Phế chủng đã được ngâm mấy năm trong Huyền Sinh Linh Nhũ ngàn năm bên trong ẩn chứa sinh cơ cực mạnh, nhìn bề ngoài không khác gì một hạt linh chủng bình thường. 】
【 Hu hu hu, sinh cơ bị phế, ta đã là một hạt phế chủng rồi. 】
"Cái gì??" Ý niệm vừa biến mất, trong đầu Lục Huyền không khỏi xuất hiện hai cái dấu chấm hỏi thật to.
"Cái gì gọi là phế chủng? Ý là thoạt nhìn nó vẫn như bình thường, nhưng thực tế lại không có cách nào để bồi dưỡng ra? Nghĩa là ta tốn hơn hai ngàn linh thạch, chỉ mua được một hạt phế chủng?"
Hắn nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, sau đó, trong lòng lập tức sinh ra một loại oán giận vô biên.
"Ta dùng nhiều tiền để mua cái gọi là linh chủng ngoại vực tứ phẩm từ trên tay ngươi, kết quả là ngươi lừa gạt ta, bán cho ta một hạt linh chủng vô dụng?"
"Tín nhiệm giữa tu sĩ và tu sĩ đâu rồi?"
Lục Huyền hít sâu liên tục, lúc này mới đè nén được cơn phẫn nộ trong lòng.
"May mà ta có năng lực đặc thù để xem xét trạng thái của linh thực linh chủng, nếu không cứ mơ hồ gieo xuống dưới, khẳng định là đã tổn thất hai ngàn linh thạch mà chẳng nhận được cái gì rồi!"
"Tiểu tử kia cũng quá giảo hoạt, không ngờ lại dùng cái gì mà Linh Nhũ ngàn năm để ngâm hạt phế chủng này, khiến cho vẻ ngoài của nó không khác gì một hạt linh chủng bình thường."
"Nếu một vị linh thực sư nào đó nhận được hạt linh chủng này rồi hao tốn nhiều tâm tư, dùng lượng lớn thời gian và tinh lực đi bồi dưỡng, cuối cùng không bồi dưỡng ra linh thực, khẳng định là đối phương chỉ cho rằng trình độ bồi dưỡng của bản thân quá tệ, không có cách nào bồi dưỡng ra loại linh thực tứ phẩm ngoại vực này, chứ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ là chủ quán kia ngáng chân mình."
Lục Huyền nghĩ đến tên chủ quán tướng mạo hiền lành kia, trong lòng thoáng cười lạnh một tiếng.
Từ trước đến nay chỉ có hắn gạt được đồ của người khác, còn chưa một ai có thể lừa gạt được nhiều linh thạch như vậy từ trong tay hắn đâu!
"Nhất định phải đòi lại món nợ này." Hắn nói thầm trong lòng.
"Không ngờ chỉ đi ra ngoài một chuyến, lại khiến ta cảm nhận được rất nhiều chỗ hiểm ác của Tu Hành giới rồi." Lục Huyền không khỏi cảm khái một câu.
Đầu tiên là chuyện mua cỗ quan tài thần bí kia, rõ ràng hắn đã thỏa thuận xong giá cả rồi, lại bị một tên tà tu Trúc Cơ viên mãn nẫng tay trên, sau đó hắn bị lừa gạt đến mức mua phải một hạt phế chủng, những trải nghiệm như thế đã làm cho chuyến đi đến Bảo Hội lần này của hắn trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Về cơ bản, phạm vi hoạt động lúc trước của hắn đều là ở trong Thiên Kiếm Tông, ngẫu nhiên đi ra cũng trực tiếp mua hoặc là trao đổi một chút linh chủng ở Kiếm Môn Trấn, đương nhiên không có thể nghiệm được sự hiểm ác của Tu Hành giới.
"Cũng may thực lực bản thân ta đủ cứng, ngay cả khi ngấm ngầm ăn phải quả đắng như vậy, cũng có thể tự mình lấy lại danh dự. Nếu như thực lực không đủ, chỉ sợ bản thân bị thua thiệt cũng chưa chắc đã có thể nhìn ra, mà kể cả khi có thể nhìn ra, cũng không có cách nào đi chủ động đòi lại tổn thất." Lục Huyền siết chặt nắm đấm, cảm khái nói.
Sau khi biết được hạt linh chủng màu xanh sẫm trong tay mình chỉ là phế chủng, Lục Huyền đã dự định sẽ đến khu vực trung tầng một chuyến, tìm được tay chủ quán bán hàng giả kia, bắt gã bồi thường tiền cho mình.
"Chủ quán kia đã vi phạm quy củ của Đa Bảo Lâu, nếu để cho mấy thế lực lớn của Đa Bảo Lâu trực tiếp can can thiệp vào chuyện này thì bắt hắn phải bồi thường gấp đôi cũng không có vấn đề gì." Lục Huyền thầm nghĩ, đột nhiên trong đầu lại lóe lên một tia linh quang.
"Có lẽ vẫn còn một biện pháp khác để bắt hắn bồi thường càng nhiều linh thạch hơn cho ta? Nếu tên chủ quán kia đã lựa chọn bán linh chủng giả ra ngoài thì khẳng định là trong tay gã không chỉ có một hạt như vậy, mà linh thạch gã lừa gạt được cũng không ít. Hiện giờ, mạch máu của hắn đã bị ta nắm lấy, ta hoàn toàn có thể nhổ ngược lại một đám lông dê trên người hắn."
Lục Huyền càng nghĩ càng cảm thấy loại phương pháp này có độ khả thi cực cao.
Chủ quán kia chủ đích hãm hại lừa gạt người khác như vậy thì khẳng định là trong tay đang có rất nhiều tiền tài bất nghĩa, nếu ngay lúc này hắn tìm tới tận cửa thì số linh thạch đối phương có thể bồi thường khá có hạn, nhưng nếu chờ đối phương kiếm được càng ngày càng nhiều hơn, để bản thân chìm sâu vào trong đó, đến lúc ấy, hắn hoàn toàn có thể hung hăng gõ cho gã một gậy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Huyền chợt hiện lên một nụ cười tinh quái.
Hắn cũng không vội đi tìm chủ quán bán linh chủng giả kia bắt đối phương bồi thường, mà đã quyết định sẽ cẩn thận quan sát đối phương thêm mấy ngày, tìm kiếm thu thập chứng cứ chủ quán lừa gạt tu sĩ.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn chỉ dành thời gian đi khu vực hạ tầng nhìn một chút, sau khi phát hiện không có linh chủng vô danh mà bản thân muốn có là lập tức trở lại khu vực trung tầng, một mực loanh quanh ở khu vực gần với quầy hàng của chủ quán có tướng mạo hiền lành kia.
Mỗi lần tới đây, hắn đều sẽ thúc giục Thiên Trành Quỷ Diện cùng với pháp khí Thanh Phù Vũ Y, biến hóa dung mạo khí tức của mình.
Trải qua quá trình tu luyện 《 Thần Diễn Kinh 》 nhiều năm, lại một mực được bảo vật Uẩn Thần Thiếp trong đầu săn sóc, hiện giờ linh thức của hắn đã mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường rất nhiều, bởi vậy hắn hoàn toàn có thể quan sát chủ quán bên kia cùng với nhóm khách hàng của gã, mà không bị người khác phát hiện được một chút dị thường nào.
Trong mấy ngày nay, tên chủ quán kia đã bán ra không dưới mười hạt linh chủng màu xanh sẫm, kiếm được hơn hai vạn viên linh thạch hạ phẩm.
Lục Huyền đã sớm lén lút ghi nhớ lại quãng thời gian bán hàng cùng với dung mạo và tu vi của người mua, chờ thời cơ chín muồi, hắn lập tức hóa thành dáng vẻ của mình khi đi mua hạt phế chủng lúc trước rồi đi tới phía trước quầy hàng kia.
"Đạo hữu lại đến? Là muốn mua một hạt linh chủng Mặc Cốt Thụ nữa sao?" Chủ quán vẫn còn ấn tượng với Lục Huyền, vừa nhìn thấy hắn, trên môi lập tức nở ra một nụ cười nhiệt tình.
"Không phải, là có chuyện khác cần tìm đạo hữu ngươi." Lục Huyền bị lời nói của chủ quán kích thích, làm cho gân xanh trên trán không nhịn được lập tức nhảy lên một cái, nhưng trên mặt vẫn duy trì một nụ cười mỉm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận