Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 687: Người Giấy Tà Ma!

Chương 687: Người Giấy Tà Ma!
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tạm thời cứ thu hạt linh chủng này lại đã, nói không chừng một ngày nào đó, ta có thể tìm được hoàn cảnh thích hợp để bồi dưỡng nó cũng nên." Lục Huyền lập tức thu linh chủng Nguyên Từ Linh Mộc vào trong Thao Trùng Nang.
Về phần Nhiên Hồn Hoa, tuy quá trình bồi dưỡng thứ này hơi âm phủ một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được.
"Hồn phách tinh khiết, ngươi thật là kén ăn." Lục Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Trước mắt trong tiểu viện âm phủ của hắn đang có hai loại linh thực cần âm hồn oán niệm tẩm bổ. Chúng đều là ngũ phẩm, một loại là Thánh Anh Quả, cần hấp thu oán niệm của trẻ con, một loại khác là Âm Khốc Mộc, không hề kén chọn, chỉ cần là âm hồn thì không cần biết lớn hay nhỏ, tinh thuần hay không, nó đều xử lý cả. Giờ lại thêm một loại Nhiên Hồn Hoa, cần hồn phách tinh khiết nữa. Nhưng nể mặt linh thực ngũ phẩm, chút yêu cầu này cũng không tính là gì.
Hắn nghỉ ngơi nửa ngày, tìm một cơ hội chúc mừng Cát Phác một tiếng, chúc mừng đối phương đã nhận được món bảo vật mình ngưỡng mộ trong lòng.
Trong thời gian kế tiếp, Lục Huyền lại thay đổi thành một bộ dáng khác, đi dạo ở khu vực trung tầng. Dù mấy ngày vừa rồi đã nhận được nhiều loại linh chủng cao giai cùng với những món bảo vật khác như vậy nhưng đương nhiên hắn còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn nhặt được của hời từ trong Bảo Hội lần này.
Đáng tiếc là không được may mắn như trước đó.
Hôm nay, hắn đang quan sát chung quanh các quầy hàng khắp nơi, chợt nghe được một hồi động tĩnh kỳ lạ ở cách đó không xa.
"Nhanh đi nhanh đi, tầng dưới có tu sĩ đang bán ra một con tà ma ấu sinh."
"Còn bán tà ma hả? Thời kỳ ấu sinh, chẳng lẽ muốn người ta mua về nuôi chơi?"
"Thế gian to lớn, không thiếu cái lạ à nha."
"Có lẽ sau khi nuôi lớn có thể dùng vào một vài loại công dụng đặc thù."
...
"Tà ma thời kỳ ấu sinh?" Trong lòng Lục Huyền cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ. Hắn lập tức đi theo mấy vị tu sĩ tới quầy hàng bán tà ma kia, tầm mắt lập tức bị con tà ma đang đặt ở giữa hấp dẫn.
Tà ma kia là một con người giấy lớn bằng bàn tay, toàn thân trắng bệch, thân thể mỏng như cánh ve, hốc mắt trống rỗng thâm thúy, hai má có hai vệt màu đỏ tươi, càng tăng thêm vài phần tà dị cho nó. Trên trán con tà ma này có dán một tấm phù lục màu vàng sẫm, tấm phù lục nọ gần như đã bao trùm toàn bộ thân thể nó rồi, nếu không phải trên người thứ này vẫn còn một mảnh âm khí dày đặc bao phủ, thì gần như người ta đã biến nó thành một tấm giấy cắt có vài phần tà dị rồi.
"Đạo hữu, người giấy tà ma này có lai lịch ra sao?"
Chủ quán là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, một người cao gầy, một người béo lùn, trên người nồng nặc sát khí, có thể thấy được dưới tay bọn họ đã có vô số vong hồn.
"Các vị đạo hữu, con người giấy tà ma này là hai chúng ta ngẫu nhiên bắt được từ trong một bí cảnh. Nó còn chưa trưởng thành, đã có thực lực không tầm thường, có được một thân bản lĩnh khá là quái dị. Chúng ta dùng một món pháp khí khắc chế tà ma, vượt qua vô số trắc trở mới bắt sống được nó. Hẳn là thứ này đã có thực lực Trúc Cơ tiền kỳ, tiềm lực to lớn, có lẽ lúc trưởng thành, nó sẽ đạt đến trình độ tà ma cấp Họa."
"Nếu vị đạo hữu nào ở đây muốn, có thể ra giá hỏi thăm, người trả giá cao thì được." Tu sĩ mập lùn cười cười, nói với mọi người bên cạnh quầy hàng.
"Tiềm lực tà ma cấp Họa?" Đám người nghe vậy, lập tức nhao nhao sinh ra mấy phần hứng thú.
Lục Huyền đứng ở một bên, lẳng lặng vây xem. Dù hiện giờ gia sản trong tay khá giàu có nhưng hắn cũng không có ý nghĩ ra tay mua con người giấy tà ma này.
Một là trong tiểu viện âm phủ đang thai nghén Nhục Linh Thần rồi, trong khi chuyện chăn nuôi tà ma có nhận được quầng sáng phần thưởng hay không còn chưa chân chính xác nhận được.
Hơn nữa, con tà ma này đã trưởng thành đến cấp bậc nhất định rồi. Và dựa theo kinh nghiệm bồi dưỡng linh thực dị biến của hắn ở phường thị Lâm Dương lúc trước, khi nuôi dưỡng loại sinh linh này, sẽ khiến xác suất không xác định được kia càng gia tăng thêm rất nhiều.
Thứ hai, chính là lai lịch của con người giấy trước mắt. Hắn từng thu hoạch được Nhục Linh Thần từ phúc địa, lai lịch trong sạch, mà con người giấy tà ma này đã có tiềm lực trưởng thành đến cấp Họa, khẳng định là địa vị không nhỏ.
Gộp chung hai lý do trên vào cùng một chỗ, Lục Huyền cảm thấy bản thân không đáng đi mạo hiểm vì nó.
Trong lòng hắn ôm một ý nghĩ như vậy, đương nhiên là tâm trạng sẽ khác, cứ thành thành thật thật đợi ở một bên xem náo nhiệt là được.
Đến cuối cùng, con người giấy tà ma lớn bằng bàn tay kia đã được một vị tu sĩ Trúc Cơ viên mãn ra giá cao mua đi.
Lục Huyền đi dạo một hồi, sau đó trở về trong phòng.
Đêm khuya, hắn tu luyện 《 Thần Diễn Kinh 》 hồi lâu, tâm thần mỏi mệt mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Thanh Phù Vũ Y nhẹ như không vốn đang khoác lên người, chợt im hơi lặng tiếng truyền đến một chút biến hóa dị thường, một luồng thanh khí nhanh chóng sinh ra, bao bọc lấy phần đầu của Lục Huyền, ngăn cản một luồng ý niệm âm lãnh vừa xuất hiện trong đầu.
Trong lòng Lục Huyền nhanh chóng có cảm giác, lập tức tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt nghiêm nghị, vội vàng bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
"Vừa rồi, có tồn tại cường đại nào đó đang dùng linh thức nhìn trộm ta? Nhưng có Thanh Phù Vũ Y tồn tại, đã trực tiếp ngăn cách luồng khí tức âm lãnh kia ở bên ngoài." Trong lòng Lục Huyền có chút nặng nề.
Có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp cấm chế bên trong khu vực nghỉ ngơi của Đa Bảo Lâu, đưa thần niệm tiến vào trong này, đương nhiên đối phương không phải hạng người tầm thường.
"Không biết là Kết Đan chân nhân trấn thủ Đa Bảo Lâu, hay là linh niệm từ bên ngoài xâm nhập vào." Trong lòng Lục Huyền âm thầm nghĩ, nhưng không cần biết là loại nào, chỉ cần biết đối phương có thể gây ra bất lợi cho mình là được.
Tâm niệm vừa động, trong khoảng không phía trên phòng của hắn lập tức xuất hiện một khe hở nhỏ, một con ngươi màu xám trắng lạnh nhạt vô tình vừa không tiếng động chui ra từ trong khe hở, rồi lại lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Mấy tấm kiếm phù tứ phẩm lặng yên rơi xuống từ ống tay áo, cam đoan có thể kích phát bất cứ lúc nào.
Một quyển sách ngọc màu vàng óng cũng im ắng hiện ra, mảnh kim quang trên sách ngọc đậm đặc như sắp tràn ra bên ngoài. Con Xích Túc Kim Ô bên trong trực tiếp đốt lên một luồng hỏa diễm với hai màu trắng vàng hừng hực, thiêu cho mảnh linh lực chung quanh biến thành hư vô.
Có rất nhiều bảo vật hộ thể, Lục Huyền mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
"Hì hì ~ " Đúng lúc này, toàn bộ Đa Bảo Lâu vừa vang lên một tiếng cười kinh hãi dọa người.
Tiếng cười ấy trực tiếp vang lên trong đầu, tựa như muốn đông cứng thần hồn của tất cả tu sĩ.
Thanh quang lại lưu chuyển bên ngoài đầu Lục Huyền, vô thanh vô tức trừ khử toàn bộ ảnh hưởng do tiếng cười làm người ta sợ hãi này mang đến.
Dù vậy, trong lòng Lục Huyền vẫn vô cùng hoảng hốt, linh thức của hắn xuyên qua Đa Bảo Lâu, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng tà dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận