Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 692: Bình An Trở Về!

Chương 692: Bình An Trở Về!
Lục Huyền lập tức bay về phía đống tro bụi dày trước mặt, hư ảnh Kim Ô đã mờ nhạt hơn trước khá nhiều cũng bay vào trong《Thuần Dương Chân Hỏa Lục》
“Cũng may ta cẩn thận, không để Kim Ô đốt cháy túi trữ vật của tên tà tu kia, nếu không lại tốn công vô ích rồi.” Lục Huyền khẽ động tâm niệm, một chiếc túi màu xám đen đã nhanh chóng bay tới trước mặt hắn.
Lão quỷ Huyền Âm kia có tu vi Trúc Cơ viên mãn, vì muốn triệt để tiêu diệt đối pương mà không để lại bất cứ hậu hoạn gì nên vừa ra tay, hắn đã dùng hết thủ đoạn mạnh mẽ.
Thận Âm Bảo Châu và Thứ Thần Trùy ngũ phẩm thay nhau đánh lén, cùng lúc lại tung ra bảy - tám tấm kiếm phù tứ phẩm mà chẳng hề tiếc rẻ linh thạch, tới sau khi lão giả gầy còm cùng đám oán đồng trên người hợp thể, hắn còn dứt khoát tế ra《Thuần Dương Chân Hỏa Lục》đã được uẩn dưỡng nhiều năm, hoàn toàn chém giết đối phương chỉ trong một kích.
“Ta chỉ muốn yên lặng làm ruộng mà thôi, sao cứ phải tranh cướp cỗ quan tài kia với ta làm gì? Dù ngươi muốn tìm cho mình một chiếc quan tài thì kích thước như thế cũng đâu có đủ.” Lục Huyền nhìn qua một lớp tro màu đen xám dày đặc trên mặt đất, vẻ mặt lạnh băng.
Vất vả lắm ta mới gặp được một món bảo vật thích hợp dùng để bồi dưỡng Thánh Anh Quả, vậy mà nửa đường lại bị lão quỷ Huyền Âm này nẫng tay trên.
Tuy từ xưa tới nay Lục Huyền vốn là người hiền lành, không thích tranh đấu với người khác, nhưng nếu gặp phải chuyện có liên quan đến linh thực và phần thưởng của quầng sáng, lại rơi vào tình huống hắn có nắm chắc phần thắng cực lớn trong tay, thì nhất định hắn phải xông lên đòi lại công bằng cho mình.
Linh lực của hắn rót vào túi trữ vật của lão giả gầy còm, nhanh chóng phá vỡ tầng cấm chế đơn giản bên trên rồi lấy từng vật phẩm bên trong ra.
Lão quỷ Huyền Âm có gia sản không tầm thường, chỉ tính riêng linh thạch trung phẩm đã có gần hai trăm viên, lại thêm một khoản linh thạch hạ phẩm, cùng với mấy chục loại chai lọ khác biệt, nhìn loại hình đan dược, đoán chừng bên trong có không ít độc đan.
“Có thể mang về cho Dược Trĩ và Bách độc Phệ Tâm Trùng thích độc như mạng kia nếm thử.” Lục Huyền nghĩ thầm, sau đó lại chuyển ánh mắt, đánh giá những món bảo vật khác được lấy ra từ trong túi trữ vật.
Tất nhiên thạch quan cũng có ở trong này, con oán đồng bị những cái đinh dài bằng đồng xanh đóng chặt vào quan tài đang nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt cực kỳ oán độc.
Ngoài ra, trong số tài sản của lão giả nọ vẫn còn vài kiện pháp khí tam phẩm tứ phẩm. Có hai món đã gợi lên sự chú ý của Lục Huyền, một cái là lá cờ bên trong có ngàn vạn oan hồn, âm phong từng trận, hàn khí bức người, oan hồn gào thét không tiếng động.
Vật còn lại là một thanh kiếm gãy màu đỏ như máu, hung sát chi khí đậm đặc gần như đã biến thành thực chất, không biết có bao nhiêu vong hồn đã táng mệnh trong tay nó rồi.
Mấy món pháp khí còn lại chỉ có phẩm chất bình thường, đều là những đồ vật âm tà, Lục Huyền dự định hoặc là dùng để bồi dưỡng linh thực, hoặc là mang đi đổi lấy một ít linh thạch.
Còn lại là một vài món đồ vật cổ quái hiếm lạ, Lục Huyền tìm kiếm một lát mới trông thấy hạt linh chủng ngũ phẩm lão giả gầy còm từng nhắc tới lúc trước.Linh chủng này có hai màu đỏ trắng hỗn tạp, mặt ngoài tản ra từng tia sát khí, mơ hồ có tiếng binh khí giao thoa.
Lục Huyền kiềm chế nỗi mong chờ trong lòng, trực tiếp thu hạt linh chủng tà dị này vào Thao Trùng Nang.
Bên ngoài tà ma dày đặc, chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện bất thình lình, mà dù sao hạt linh chủng này cũng thuộc về hắn rồi, không vội vã nhất thời.
Hắn lập tức khống chế phi kiếm, tìm được phương hướng của tông môn, bay nhanh tại tầng trời thấp.
Hư Không Yểm Mục không ngừng lượn lờ trên đỉnh đầu, chia sẻ động tĩnh trong vòng mười dặm đến con ngươi trên tay Lục Huyền, lại cộng thêm linh thức của Lục Huyền đã vượt xa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, cùng với bảo vật Thanh Phù Vũ Y ngăn cách khí tức che chắn thiên cơ, nên dọc theo đoạn đường này, hắn không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Trở lại Kiếm Môn trấn, tâm trạng Lục Huyền mới thả lỏng.
Kiếm Môn trấn cách Thiên Kiếm Tông không đến trăm dặm, đa số tu sĩ bên trong đều là đồng môn của hắn. Nơi này cũng được xem như khu vực ngoại vi của tông môn rồi, tà ma có lợi hại hơn nữa cũng không dám đuổi theo tới đây.
Trở lại Kiếm Môn trấn không bao lâu, Lục Huyền còn chưa kịp tới tiểu viện âm phủ thăm nom, linh thức đã cảm nhận được khí tức của Cát Phác. Trước khi trở về hắn đã kịp áp chế tu vi xuống đến Trúc Cơ trung kỳ, cũng khôi phục diện mạo vốn có, nên rất nhanh Cát Phác cũng phát hiện ra hắn rồi.
“Lục sư đệ, ngươi không sao là tốt rồi. Thời điểm trận pháp Đa Bảo Lâu tan vỡ có vô số tà ma xâm nhập, tình huống quá mức rối rén, trong lúc nhất thời, ta không tìm được ngươi, giờ nhìn thấy ngươi bình an thế này cuối cùng ta cũng yên tâm rồi.” Trong hai con ngươi đen trắng của Cát Phác lộ ra vẻ áy náy.
“Đa tạ Cát sư huynh đã quan tâm, ta cũng may mắn mới thuận lợi chạy thoát khỏi khu vực Quỷ Vực kia. Bởi tự mình hiểu rõ thực lực của mình nên ta mới không ở lại Quỷ Vực đối phó với tà ma cùng những đạo hữu khác.” Lục Huyền thở dài một tiếng nói.
“Lục sư đệ hành động thế là sáng suốt, hai con tà ma người giấy kia đúng là quá đáng sợ.” Trên mặt Cát Phác vẫn chưa hết kinh hãi.
“Sau khi trận pháp bị phá hủy, ta bị mấy chục con người giấy thú giấy vây công, tốn không ít công phu mới giải quyết được chúng rồi chạy thoát khỏi Quỷ Vực. Thời điểm ta chạy khỏi nơi ấy, đã có một trong ba vị Kết Đan Chân Nhân của Đa Bảo Lâu bị thương nặng, gần như tử vong rồi. Cũng có không ít tu sĩ chết trong Quỷ Vực, cảnh tượng cực kỳ thảm thiết.”
“Vậy thì đúng là sư đệ đã đưa ra lựa chọn chính xác, nếu không với tu vi và bảo vật trên người ta, rất có thể sẽ trực tiếp biến thành pháo hôi.” Lục Huyền nghe vậy cũng gật đầu nói.
“Lúc ấy, ta đi theo phía sau mấy vị đạo hữu có tu vi cường đại, đám tà ma người giấy xung quanh đều bị bọn họ thu hút, chỉ có một con chú ý tới ta. Ta phí chút công phu mới thoát khỏi con tà ma ấy. Sau khi chạy ra khỏi Quỷ Vực, bởi vì công pháp ta tu luyện có một môn Ngũ Hành Độn Thuật nên cũng dễ dàng ẩn giấu bản thân, rồi chậm rãi chạy về phía tông môn.” Lục Huyền nửa thật nửa giả nói.
“Ha ha ha, đúng là lần này sư đệ đủ cẩn thận và tỉnh táo, nếu không khó mà đoán được ngươi sẽ đụng phải thứ gì trên đường đi.” Cát Phác phụ họa.
Nhìn thấy Lục Huyền, trong đầu gã lại không tự chủ được mà nhớ tới viên Thánh Anh Đan ngũ phẩm kia. Nói thật, từ ngày hôm ấy, gã vẫn luôn hoài nghi liệu món bảo vật kia có liên quan gì với Lục Huyền hay không.
Nhưng gã quá quen thuộc với Lục Huyền, thời điểm Lục Huyền còn dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí đã giúp gã giải quyết vấn đề thai nghén cho linh thú rồi. Từ đó trở đi, hai người bắt đầu có một mối giao tình nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận