Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 695: Phong Trào Trao Đổi Yêu Thú!

Chương 695: Phong Trào Trao Đổi Yêu Thú!
“Có Địch Trần Đan tứ phẩm làm thù lao thì nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Không chỉ hai chúng ta mà vẫn còn những đồng môn khác cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ vì số lượng yêu thú tứ phẩm bọn họ bắt được ít hơn chúng ta một chút thôi.”
“Không hổ là sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực mạnh thật, Lục mỗ bội phục.” Lục Huyền thuận miệng khen tặng bọn họ một câu, sau đó nghênh đón hai người tiến vào động phủ.
Hắn đang định vào phòng bưng linh quả ra rồi pha một bình trà nóng, nhưng hai người kia lại vội vàng ngăn cản: “Không cần khách khí vậy đâu Lục sư đệ, ngươi cứ đổi Địch Trần Đan cho chúng ta đã, tránh để lát nữa nhóm đồng môn khác đến thì số lượng đan dược lại không đủ.”
Địch Trần Đan tứ phẩm vốn rất trân quý, trong hoàn cảnh khắp nơi đầy rẫy tà ma như hiện giờ, nó lại càng được các tu sĩ săn đón nhiều hơn.
Ai cũng muốn có cho mình một viên đan dược như vậy. Trong lúc mấu chốt, thứ này có thể tinh lọc khí tức tà ma, làm suy yếu năng lực quỷ dị của tà ma, nhờ đó mà cứu cho mình một mạng.
“Được được, mời hai vị sư huynh lấy ra huyết nhục yêu thú của các ngươi, vẫn nên làm theo quy trình thì hơn.” Lục Huyền thấy bộ dáng gấp gáp của hai người, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói.
Linh quang lập tức hiện lên trong tay hai người, gần mười bộ thi hài yêu thú tứ phẩm nhanh chóng có mặt trên sân, mỗi con đều có thể tích không nhỏ, lượng thịt phong phú.
“Lục sư đệ, ba con bên này là của ta, mời nghiệm chứng.” Triệu Hoài Quang mở lời trước.
Theo quy tắc lúc trước Lục Huyền định ra, ba bộ thi hài yêu thú tứ phẩm có thể đổi lấy một viên Địch Trần Đan tứ phẩm, nhìn có vẻ không quá công bằng nhưng bên trong lại có huyền cơ khác. Đó là hắn cho phép tu sĩ nhận nhiệm vụ có thể tự mình lấy đi phần tinh hoa nhất trên thi hài yêu thú, điều này đã khiến mọi người càng thêm đổ xô tới.
Theo tình huống bình thường, giá trị mà bộ phận tinh hoa nhất trên thân thể yêu thú mang lại cho bọn họ, đã tương xứng với toàn bộ phần thân thể của nó rồi, hiện giờ có thể dùng một ít huyết nhục yêu thú không có nhiều tác dụng đi đổi lấy một viên Địch Trần Đan quý hiếm, chuyện tốt như vậy biết đi đâu để tìm nữa?
Lục Huyền cẩn thận kiểm tra ba bộ thi hài yêu thú với hình thái khác nhau kia, sau đó dứt khoát giao một viên Địch Trần Đan cho Triệu Hoài Quang.
“Lục sư đệ, chỗ ta có sáu bộ thi hài yêu thú tứ phẩm.” Khâu Dũng đắc ý nói.
“Không ngờ Khâu sư huynh có thể bắt giết nhiều yêu thú tứ phẩm như vậy.” Lục Huyền thấy vậy cũng không khỏi cảm khái một phen, trong giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
“Ta liên thủ với hai vị đồng môn, cùng nhau lật tung một sào huyệt yêu thú mới bắt được chúng đó.” Khâu Dũng giải thích.
Lượng thi hài yêu thú hai người lấy ra đều vừa vặn là bội số của ba, đương nhiên là chủ đích muốn đổi lấy Địch Trần Đan trong tay Lục Huyền.
“Sư huynh cầm lấy đi.” Lục Huyền nhanh chóng nghiệm chứng xong rồi đưa hai viên đan dược trong veo cho Khâu Dũng.
“Đúng là Địch Trần Đan.” Khâu Dũng cẩn thận cất kỹ hai viên đan dược ấy, mừng rỡ nói.
“Lục sư đệ, nhiệm vụ yêu thú của ngươi có thể kéo dài bao lâu? Nếu thời gian đủ dài, ta có thể đi kiếm thêm mấy bộ thi hài nữa mang tới đổi một ít Địch Trần Đan hoặc là những bảo vật khác với ngươi.” Đột nhiên Triệu Hoài Quang lên tiếng hỏi.
“Tạm thời vẫn còn thời hạn, nhưng Địch Trần Đan trong tay ta không nhiều, đợi khi nào đổi xong sẽ hủy bỏ nhiệm vụ, tránh để đồng môn mang thi hài yêu thú đến lại phải thất vọng.”
“Nói cách khác vẫn còn cơ hội lấy được Địch Trần Đan?”
“Trước mắt là thế.” Lục Huyền cười nói.
“Được, vậy ta lại đi giết thêm mấy con yêu thú nữa!”
Hai người nghe vậy, trong lòng đều hào hứng vô cùng, thậm chí bọn họ còn từ chối lời mời ở lại hưởng dụng linh quả, linh trà của Lục Huyền mà trực tiếp rời khỏi động phủ luôn.
“Hai vị sư huynh đúng là nôn nóng, sư đệ ta chỉ có thể chúc các ngươi sớm ngày săn giết đủ yêu thú, bình an trở về.” Lục Huyền tiễn hai người ra khỏi động phủ, chân thành chúc phúc.
Đợi cho khi bóng dáng của hai người biến mất ở phía chân trời hắn mới trở lại động phủ.
“Để nhiều đồng môn vất vả làm công, bắt giết yêu thú cho ta như thế, lòng ta cũng có phần băn khoăn nha.” Lục Huyền thu một đống lớn huyết nhục yêu thú vào Thao Trùng Nang, vừa rung đùi đắc ý vừa cảm khái một phen.
Hai người nọ mới rời đi được một lúc. Đám đồng môn bên ngoài đã nhanh chóng nhận được tin tức Lục Huyền trở về, chẳng mấy chốc lại có đồng môn lục tục tới cửa bái phỏng, nhưng thực lực của bọn họ yếu hơn hai người trước đó một bậc nên hầu như đều tới đổi Dưỡng Kiếm Hồ Lô trong tay Lục Huyền.
Chỉ có ba người liên thủ lại đổi thêm một viên Địch Trần Đan, sau đó chuyện phân phối như thế nào thì không liên quan gì tới Lục Huyền nữa.
Thoáng cái Lục Huyền có được rất nhiều huyết nhục yêu thú cao cấp, khiến cho lòng tin đối với chuyện bồi dưỡng Nhục Linh Thần trong lòng hắn cũng tăng thêm vài phần.
Sau khi phong trào trao đổi yêu thú đi qua, thoáng cái động phủ của Lục Huyền lại khôi phục dáng vẻ quạnh quẽ như trước. Lúc này, Lục Huyền mới có thời gian đi tới linh điền, xem xét tình trạng của phần lớn linh thực đang được gieo trồng bên trong.
Tất cả linh thực đều phát triển rất tốt, Lục Huyền tĩnh tâm lại, tinh tế cảm nhận rồi thỏa mãn từng nhu cầu rất nhỏ của mỗi một gốc linh thực.
“Ồ? Một thời gian ngắn không về lại có thêm một gốc Tàng Nguyên Thảo thành thục rồi?” Lục Huyền ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát gốc Tàng Nguyên Thảo không có gì nổi bật, chỉ như một cây cỏ dại bên chân, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Chỉ thấy thanh tiến độ gần như trong suốt phía dưới Tàng Nguyên Thảo kia đã hoàn toàn kéo căng, chỉ đợi Lục Huyền tới hái.
Lục Huyền rót linh thức vào Tàng Nguyên Thảo, tìm được một khối thảo mộc tinh hoa tinh thuần nồng đậm vô cùng đang ẩn giấu ở nơi sâu nhất bên trong thân cây này.
“Linh thực phái thực lực đúng là khác biệt, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài là khẳng định không thể nhận ra phong thái của linh thực tam phẩm từ nó.” Lục Huyền cảm khái một câu rồi cẩn thận vươn tay hái gốc Tàng Nguyên Thảo đã chín hẳn từ trong linh nhưỡng ra, lại tỉ mỉ thu nó vào hộp ngọc, đóng kín lại, phòng ngừa sinh cơ của Tàng Nguyên Thảo trôi đi mất.
Tại vị trí Tàng Nguyên Thảo vừa bị hái lên có một quầng sáng màu trắng hơi lập lòe. Lục Huyền khẽ cười, nhẹ nhàng chạm vào bề mặt quầng sáng, quầng sáng lặng lẽ nổ tung ra, vô số điểm sáng nhỏ bé như ngân hà chảy ngược, tràn vào cơ thể hắn.
【Thu hoạch một gốc Tàng Nguyên Thảo tam phẩm, nhận được bảo vật Nạp Linh Thảo Châu tam phẩm.】
Ý niệm hiện lên trong đầu, một viên linh châu xanh biếc cũng có mặt trên tay Lục Huyền. Viên linh châu này tỏa ra một luồng khí tức tự nhiên thuần khiến, làm lòng người sinh ra cảm giác thân cận.
“Lại một viên Nạp Linh Thảo Châu, vừa hay trong tay ta cũng không còn nhiều hàng tồn lắm.” Lục Huyền cảm khái một câu.
Những viên Nạp Linh Thảo Châu nhận được lúc trước đã bị tiêu hao khá nhiều, chúng vừa là đồ ăn chăn nuôi Thảo Khôi Lỗi, vừa là nguồn cung ứng bổ sung cho lượng Thanh Mộc Nguyên Khí tiêu hao trong đan điền, bởi vậy trong tay hắn cũng không còn mấy viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận