Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 734: Tiến Vào Chợ Đen!

Chương 734: Tiến Vào Chợ Đen!
“Cuối cùng cũng tìm được việc để làm rồi. Biết làm sao được, thiên phú của ta quá kém, không thể tu luyện, cũng chỉ có thể gieo trồng linh thực, duy trì chuyện tu hành mà thôi.” Khóe miệng Lục Huyền cong lên, xuất hiện ý cười.
Hắn cảm nhận được hơn hai trăm hạt linh chủng Thủy Huỳnh Thảo trong linh điền đang chậm rãi hấp thu linh khí mỏng manh từ linh vũ, cõi lòng vô cùng thỏa mãn.
Hắn bồi dưỡng sơ bộ tất cả linh chủng Thủy Huỳnh Thảo một phen, sau đó lại lấy bốn gốc Tiễn Đằng ra khỏi Thao Trùng Nang.
“Cũng may ta đang sở hữu loại bảo vật không gian như Thao Trùng Nang có thể duy trì sinh cơ của linh thực, nếu không để thêm một đoạn thời gian nữa chắc chắn sẽ khiến linh thực tổn hại rất nhiều, nếu vì chuyệ này mà làm ảnh hưởng đến phần thưởng bên trong quầng sáng, chỉ sợ muốn khóc cũng không kịp.” Lục Huyền lẩm bẩm.
Tiễn Đằng không có yêu cầu cao với hoàn cảnh sinh trưởng, điều kiện bồi dưỡng tương đối đơn giản, hơn nữa nó đã tiến vào giai đoạn cấp tốc trưởng thành, bởi vậy hắn mới mang nó ra khỏi tông môn.
Một gốc có tiến độ thành thục nhanh nhất trong bốn gốc Tiễn Đằng, đã tiến vào giai đoạn trưởng thành, ba gốc khác được trồng muộn hơn chút xíu, cũng không phải do bắt đầu bồi dưỡng từ khi còn là cây non nên tiến độ chậm hơn chút.
Lục Huyền thi triển 《 Thuấn Tiễn Thuật 》, từng luồng linh lực hình mũi tên bắn vào trong dây leo, lập tức làm cho mấy mũi tên nhỏ vốn đang vô lực buông thõng trên dây leo, lập tức đứng thẳng lên, sức mạnh tràn trề phấn chấn bừng bừng.
Lục Huyền lần lượt thi triển các loại thuật pháp linh thực cơ bản xong mới quay lại phòng, tu hành các loại công pháp như 《 Thần Diễn Kinh 》và 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》.
Chẳng mấy chốc đã qua mười ngày, vì hắn vừa mới về thành không lâu nên Hắc Tinh thành cũng không vội an bài nhiệm vụ mới cho hắn, để hắn có thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
Lục Huyền chỉ mong như thế, mỗi ngày hắn đều ở trong tiểu viện bồi dưỡng linh thực, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài gặp gỡ mấy người Tôn Vân Minh.
Hôm đó, khi hắn vừa thi triển Linh Vũ Thuật cho mấy mầm non Thủy Huỳnh Thảo vừa nhú ra thì thấy một tấm phù lục bay tới ngoài viện.
“Lục sư huynh, mau tới tụ họp, có mấy vị sư huynh vừa từ ngoài thành trở về, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy.” Một giọng nói hơi quen thuộc truyền ra từ trong phù lục, Lục Huyền nhận ra chủ nhân của giọng nói này là một vị đệ tử Trúc Cơ trung kỳ của bổn tông, trên đường tới đây, hai người cũng có chút giao tình.
Hắn không tiện chối từ mới theo vị trí được ghi lại trên tấm phù lục, đi vào một tiểu viện rộng lớn. Lúc này, trong viện đã có không dưới mười tên đệ tử Thiên Kiếm Tông tụ tập cùng nhau, cả đám đang trao đổi điều gì đó.
“Kìa, vị linh thực sư lợi hại nhất tông môn đã tới rồi!”
“Chào Lục sư huynh.”
“Lục sư đệ tới rồi à?”
Mọi người nhìn thấy Lục Huyền đều nhiệt tình chào hỏi hắn.
Tất cả nhóm tu sĩ đồng môn đều biết rõ tạo nghệ của Lục Huyền trên phương diện linh thực, hầu như mọi người đều có ý tứ muốn kết giao với hắn, dù sao thì ai cũng muốn có được một thanh Kiếm Thảo cao cấp, chưa biết chừng ngày nào đó Lục Huyền có thể giúp đỡ bọn họ bồi dưỡng ra một gốc cũng nên.
“Không dám nhận không dám nhận, các vị đồng môn quá khen.” Lục Huyền chắp tay, ngượng ngùng cười nói.
Hắn cùng chào hỏi các vị đồng môn, sau đó yên tĩnh ngồi xuống một góc.
“Lục sư huynh, lúc trước ngươi đi đâu thế?” Một thanh niên tu sĩ hàm hậu ghé sát lại dò hỏi hắn.
“Quách sư đệ, trước đó ta nhận nhiệm vụ ra khỏi thành dọn dẹp yêu thú, sau đó loanh quanh ở khu vực biên giới ngoài thành một đoạn thời gian.” Lục Huyền vẫn nhớ tên của người thanh niên này, mở miệng kể với đối phương.
“Chẳng trách chúng ta lại không nhìn thấy bóng dáng ngươi trong Hắc Tinh thành, còn có đồng môn hỏi ta là ngươi đi đâu đấy!”
“Ồ? Vị sư huynh nào lại nhớ thương Lục mỗ như vậy?” Trong lòng Lục Huyền hơi động, hắn lập tức hiếu kỳ hỏi.
“Chính là Chu sư huynh Chu Tề ấy, có lẽ Chu sư huynh lo cho thân phận linh thực sư của Lục sư huynh, sợ ngươi gặp phải nguy hiểm gì đó.” Thanh niên đáp mà không cần nghĩ ngợi.
“Làm phiền sư huynh quan tâm rồi.” Lục Huyền nghe thế chỉ khẽ gật đầu.
“Lục sư huynh bình an trở về là tốt rồi, dù sao thì thế cục hiện giờ cũng vô cùng hỗn loạn, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tin tức đệ tử đại tông vẫn lạc.” Nét mặt thanh niên lộ vẻ buồn rầu.
“Đúng là như thế, nhưng hẳn là các vị đồng môn đều biết tính ta xưa nay luôn cẩn thận, dù kinh nghiệm đấu pháp rất ít cũng không có bảo vật mạnh mẽ hỗ trợ, nhưng chắc chắn sẽ không để mình rơi vào hiểm địa.” Lục Huyền cười trêu.
Sau khi tụ tập với tu sĩ trong tông chừng nửa ngày, hắn mới trở lại tiểu viện.
“Nhân lúc đang có nhiều thời gian nhàn rỗi ta có thể tới chợ đen Tôn Vân Minh giới thiệu xem thử, chưa biết chừng có thể đào ra linh chủng mới mẻ từ trong đó cũng nên.” Đột nhiên hắn có suy nghĩ như thế, trong đầu chợt nảy sinh ý muốn đi thăm thú chợ đen của Hắc Tinh thành.
“Hắc Tinh thành gần Hắc Ma Uyên, có rất nhiều yêu thú tà ma, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều thứ cổ quái, chưa biết chừng sẽ có linh chủng thần bí nào đó.”
Lục Huyền càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn. Hắn dứt khoát ném cho Tôn Vân Minh một tấm phù lục truyền tin, nhằm lấy được tư cách tham gia và thời gian diễn ra khu chợ đó từ chỗ đối phương.
Chờ thời cơ đến, đầu tiên hắn tìm tới một góc không người, dùng Hư Không Yểm Mục xác nhận không có bất cứ sinh linh nào đang nhìn trộm mình, lúc này mới đeo Thiên Trành Quỷ Diện lên, biến thành một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tướng mạo bình thường, sau đó tiến vào khu vực tổ chức chợ đen.
Chợ đen được mở tại một mảnh phế tích bên trong Hắc Tinh thành, bốn phía đổ nát thê lương, thấp thoáng trông thấy trận pháp cường đại bao phủ.
Thi thoảng lại có một vài tu sĩ ẩn hiện. Về cơ bản, những người này đều có cảnh giới Trúc Cơ, hiếm lắm mới thấy chừng một - hai người có tu vi Luyện Khí cao giai, tiến vào bên trong vách tường tàn khuyết, kích hoạt một miếng ngọc ấn trong tay là chỉ trong nháy mắt đã có thể tiến vào trận pháp đang được che giấu.
Hầu như nhóm tu sĩ ở đây đều dùng đủ các loại công pháp, pháp khí che giấu tu vi và dung mạo của mình, nhưng Lục Huyền có 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, đương nhiên hắn vẫn có thể đại khái nhìn ra tu vi và linh lực trên người bọn họ.
“Ai cũng rất cẩn thận, xem tình hình kiểu này có vẻ như ta đến đúng chỗ rồi.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Lục Huyền quan sát một hồi, sau đó đi tới phía trước một vách tường đổ, lấy từ trong túi trữ vật ra một miếng ngọc ấn Tôn Vân Minh tặng cho hắn. Sau khi kích phát, ngọc ấn tuôn ra tầng tầng linh quang, rơi xuống vách tường, kích thích lên từng hồi gợn sóng.
Rất nhanh, một cái thông đạo chỉ đủ không gian chứa một người đã xuất hiện ngay trước mặt Lục Huyền. Hắn không chút chần chờ đã nhanh chóng tiến vào trong thông đạo.
Đập vào mắt là một khu vực tối tăm, bên trong không có quá nhiều tu sĩ, chỉ chừng hơn trăm người, tất cả đều đang quan sát rất nhiều dạng tài liệu được bày bán trên quầy hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận