Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 741: Giết Người Phóng Hỏa Nhanh Giàu Nhất!

Chương 741: Giết Người Phóng Hỏa Nhanh Giàu Nhất!
“Tên Trần Lạc này dù cố ý nghe ngóng tin tức của ta ở Hắc Tinh thành nhưng hẳn là mấy đồng môn bên kia sẽ không cho rằng hắn đang định gây bất lợi cho ta, càng không thể ngờ ta lại có thể giết ngược lại hắn.”
“Dù sau này tông môn có phát hiện ra hắn đã mất mạng thì cũng có thể suy đoán rằng tên này đã bị một tà tu thần bí nào đó giết chết bên trong Hắc Ma Uyên.”
“Nhưng lần trước khi đồng môn tụ họp, sư đệ kia lại nói là Chu Tề sư huynh đang nghe ngóng tin tức của ta.”
“Dù rất có thể là Trần Lạc hỏi qua Chu sư huynh, nhưng để đề phòng, sau khi trở về, phải dùng Hư Không Yểm Mục giám thị Chu sư huynh một đoạn thời gian, xem thử hắn có phản ứng bất thường gì không.”
Vì cẩn thận, trong lòng Lục Huyền đã âm thầm vạch ra hành động tiếp theo rồi.
“Vốn tưởng bình thường ta đã đủ khiêm tốn, không ngờ vẫn là bị kẻ khác để mắt tới. Ta chỉ muốn yên ổn làm ruộng như một linh thực sư bình thường mà thôi, sao cứ phải quấy rầy cuộc sống yên bình của ta chứ?”
Hắn nhấc thử túi trữ vật trong tay lên, ánh mắt sâu xa.
Trong tông môn hắn vẫn luôn làm điều tốt, giúp đỡ mọi người, gần như không xảy ra bất cứ xung đột lợi ích gì với đồng môn, nhưng thật không ngờ vẫn bị Trần Lạc để mắt tới, muốn sưu hồn để đoạt lấy cuốn sách cổ do hắn thuận miệng bịa ra kia. Chỉ tiếc đối phương không thể tưởng tượng được rằng, trên người Lục Huyền lại có nhiều bảo vật như thế. Và dù gã có tu vi Trúc Cơ viên mãn, nhưng đến cuối cùng vẫn bị giải quyết một cách dễ dàng.
“Cảm tạ sư huynh đã đưa tặng huyết nhục hồn phách.” Lục Huyền lấy Dẫn Hồn Đăng ra, nói với hồn phách của Trần Lạc đang chen chúc bên trong ngọn đèn ảm đạm nọ.
Bị chen lấn đến không ra hình ra dáng, lại chịu đựng quá trình ma luyện của vô số âm hồn, chỉ còn sót lại một tia thanh minh, luồng hồn phách nọ vẫn dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Lục Huyền bên ngoài.
Lục Huyền khẽ mỉm cười, bóng lưng nhanh chóng biến mất giữa rừng cây cao chọc trời ấy.
… apptruyen ...
Gần nửa ngày sau, Lục Huyền dừng lại, thuận tiện giải quyết một con yêu thú không có mắt dám chọc vào mình.
Lúc này, vị trí của hắn đã cách hiện trường giết hai người Trần Lạc khá xa. Linh thức đảo qua khu vực xung quanh, xác nhận không có bất cứ tình huống dị thường nào, Lục Huyền mới lấy ra hai chiếc túi trữ vật vừa đạt được, cưỡng ép bài trừ cấm chế đơn giản bên ngoài túi trữ vật, lại lấy từng món đồ ở bên trong ra.
“《 Bách Thú Chú Giải 》...”
Một cuốn sách cổ ố vàng chậm rãi bay ra từ trong túi trữ vật của Trần Lạc, rơi xuống trước mặt hắn. Lục Huyền tiện tay lật vài tờ, trong cuốn sách cổ này có ghi chép lại tin tức chi tiết của mấy trăm loại yêu thú cao giai hiếm có, bao gồm phương thức chăn nuôi, những hạng mục cần chú ý, thiên phú huyết mạch của yêu thú, năng lực và những khiếm khuyết vân vân...
“So với điển tịch yêu thú ta từng đọc được ở Tàng Kinh Các thì cuốn này còn phong phú hơn nhiều.” Trong lòng Lục Huyền mừng thầm, hắn đã chăn nuôi không ít linh thú, nhưng tri thức bên trong 《 Bách Thú Chú Giải 》vẫn mang lại ích lợi không nhỏ cho hắn.
“Vị Trần sư huynh này muốn cướp quyển sách cổ ngự thú do ta bịa ra nhưng không ngờ, sách chẳng cướp được, lại còn đưa tặng cho ta một bản.” Khóe miệng Lục Huyền không nhịn được khẽ cong lên.
Hắn tiếp tục xem xét các món bảo vật khác bên trong túi trữ vật.
Có một thanh phi kiếm tứ phẩm, dù không phải Kiếm Thảo do Kiếm Đường bồi dưỡng ra, nhưng rõ ràng là có phong cách của tông môn, Lục Huyền liếc mắt một cái đã nhận ra nó.
Theo cuốn sổ ghi chép lại các cuộc thực nghiệm yêu thú, có thể nhận ra Trần Lạc này đang thử biến đổi huyết mạch của yêu thú, khiến nó biến dị thành loại yêu thú cao giai mới.
Ngoài ra, trong túi trữ vật của gã vẫn còn hơn hai trăm viên linh thạch trung phẩm, một số linh thạch hạ phẩm, cùng với mấy bình đan dược khôi phục linh lực, chữa trị vết thương, Lục Huyền đều vui vẻ nhận lấy.
Cuối cùng là một quả trứng yêu thú tròn trịa đen nhánh, Lục Huyền rót linh thức vào, đại khái đoán được đây là một loại yêu thú tứ phẩm thông thường.
“Giết người phóng hỏa nhanh giàu nhất, xử lý một vị tu sĩ thôi đã lấy được nhiều tài nguyên tu hành vậy rồi, chẳng trách Tu Hành giới lại có nhiều người thích giết người đoạt bảo như vậy.” Lục Huyền âm thầm cảm khái không thôi.
“Vấn đề là mấy thứ trong tay Trần Lạc, ngoại trừ linh thạch đan dược thì những thứ khác dù ít dù nhiều cũng đều có điểm đặc thù của riêng hắn, 《 Bách Thú Chú Giải 》 và ghi chép về thí nghiệm yêu thú có thể giữ lại, nhưng phải nhớ là không thể tùy tiện để cho các đồng môn khác nhìn thấy. Về phần pháp khí phi kiếm cùng với quả trứng yêu thú kia, cứ dứt khoát tìm một cái chợ đen nào đó xử lý là được.”
Hắn tiếp tục xem xét túi trữ vật của tên thể tu kia.
Bên trong có một tấm trận bàn, với kiến thức thô sơ của Lục Huyền về trận đạo, hắn chỉ đại khái nhận ra đó là một tòa trận pháp tứ phẩm. Tiếp theo là lượng lớn cao dược thối thể, linh dịch và một số đan dược khác, còn có một đống lớn tài liệu yêu thú, tất cả đều là cao giai, có thể đổi được rất nhiều linh thạch, cuối cùng là hơn ba trăm viên linh thạch trung phẩm và một số linh thạch hạ phẩm.
“Chỉ tính riêng đống linh thạch do hai kẻ này mang đến cho ta, đã được hơn sáu vạn rồi. Đúng là đồng môn tốt, đạo hữu tốt.” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thầm.
Về phần pháp khí, tài liệu, đan dược khác, giá trị tổng cộng lại cũng rất cao, không hổ là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.
Hắn tập hợp đống đồ trong hai túi trữ vật kia lại cùng một chỗ, sau đó chuyên tâm đi tuần tra khu vực xung quanh.
Trong quá trình phi hành, hắn vẫn luôn lấy Hắc Tinh thành làm trung tâm hoạt động nên chỉ ở khu vực bên ngoài chứ không tiến vào địa giới Hắc Ma Uyên.
Nửa tháng sau, Lục Huyền toán tính thời gian một chút, cảm thấy bản thân sắp tới kỳ hạn bàn giao nhiệm vụ nên bắt đầu quay về Hắc Tinh thành.
Quãng thời gian tiếp theo hắn có rất nhiều cơ hội nghỉ ngơi.
Lục Huyền vẫn luôn ở trong tiểu viện, yên tâm bồi dưỡng linh thực, tu hành công pháp.
Trong khoảng thời gian này, khi chợ đen lại mở ra thêm một lần nữa, dựa vào Thiên Trành Quỷ Diện và Thanh Phù Vũ Y, hắn trực tiếp ngụy trang dung mạo khí tức, thuận lợi bán đi một đống bảo vật mới lấy được và thu về mấy viên trăm linh thạch trung phẩm, thoáng cái gia sản đã dồi dào hơn hẳn.

Trên đường phố tại Hắc Tinh thành, một tu sĩ trung niên gầy gò có khí chất sắc bén chậm rãi bước ra khỏi Kim Đấu Các.
“Chu đạo hữu rảnh rỗi nhớ tới chơi nhé.” Nữ chưởng quầy vẫn còn nét quyến rũ của Kim Đấu Các tiễn Chu Tề đi ra bên ngoài, dường như giọng điệu có vài phần lưu luyến.
“Tất nhiên rồi.” Chu Tề khẽ gật đầu rồi quay người rời đi. Gã đi tới nơi này là để thanh lý chỗ tài liệu yêu thú đã chất đống trong tay, cũng như thuận tiện bổ sung một ít đan dược, chờ xong chuyện lại chạy về chỗ ở của mình, mà hoàn toàn không để ý thấy cách ngàn trượng trên đỉnh đầu mình thỉnh thoảng lại có một khe hở nhỏ dài hiện ra, một con ngươi màu xám trắng nhanh chóng nhô ra bên ngoài rồi chỉ trong nháy mắt lại trốn vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận