Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 780: Là Linh Thực Dị Biến?

Chương 780: Là Linh Thực Dị Biến?
Chỉ thấy ở cách đó chừng mấy chục trượng, có một luồng linh lực trong suốt uốn lượn, đang nhanh chóng đánh về bên này, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ nhoáng lên một cái đã đến trước mặt Lục Huyền.
“Tới hay lắm!” Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, hồ quang nhanh chóng nhảy lên từ thanh Phong Lôi Kiếm trong tay, chỉ thấy một cơn cuồng phong màu đen trộn lẫn với sức mạnh lôi đình đánh về phía con yêu thú nọ.
“Xì xì!” Con yêu mãng kia không ngờ Lục Huyền đã sớm phát hiện ra tung tích của mình từ trước, thậm chí tới cả quỹ tích hành động của nó cũng bị Lục Huyền đoán ra, vừa hay đụng phải Phong Lôi Kiếm Ý.
Bị đau, con yêu mãng to lớn trong suốt kia trực tiếp hiển lộ thân hình, trên thân yêu mãng xuất hiện những vết thương dài nhỏ, không ngừng có huyết dịch màu trắng bạc chảy ra từ miệng vết thương. Yêu mãng rít lên một tiếng đầy đau đớn, thân hình lại một lần nữa biến mất trong mảnh sấm sét vô tận ngoài kia, thoáng cái đã biến mất không còn trông thấy đâu nữa.
“Kiếm thuật của Lục đạo hữu thật cao minh!” Ở một bên khác, Vương Ngạn Chung vừa phát hiện yêu mãng lao ra tập kích, đang định chạy tới viện trợ Lục Huyền, lại không ngờ chỉ với một kích Lục Huyền đã đánh lui được yêu mãng.
Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Vương Ngạn Chung. Gã cũng không ngờ Lục Huyền chỉ có tu vi bình thường như vậy, lại nắm giữ bản lĩnh kiếm đạo tinh xảo đến cỡ này. Hắn có thể bắt lấy cơ hội trong chớp mắt, rồi chém một kiếm đánh trọng thương con yêu mãng quỷ dị kia.
“Vương đạo hữu quá khen.” Lục Huyền chắp tay từ xa, đưa mắt nhìn sau lưng thanh niên cao lớn nọ, mí mắt khẽ giật giật.
Linh thức của hắn vốn vượt xa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, còn tu luyện 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, mà thỉnh thoảng lại phục dụng một viên đồng tử tà dị hái được từ trên Bách Đồng Quỷ Mộc giống như đồ ăn vặt, điều này đã khiến thị lực của hắn được tăng cường đến một trình độ cực kỳ khủng bố.
Vào thời điểm hiện tại, trong mắt hắn vừa xuất hiện một luồng dao động linh lực dài mảnh như trường xà, nó nhanh chóng đánh về phía Vương Ngạn Chung, nhưng thanh niên cao lớn kia lại không hề phát hiện ra nó.
Chỉ trong chớp mắt, thứ kia đã đi tới phía sau gã rồi.
“Cẩn thận!” Lục Huyền lên tiếng nhắc nhở.
Vương Ngạn Chung biết Lục Huyền sẽ không làm ra hành động ấu trĩ kiểu như bắn tên không đích, nên vừa nghe lời cảnh báo, lôi đình toàn thân đã bạo động, cơ bắp bành trướng. Gã xoay lại cực nhanh, đồng thời nắm đấm to lớn cuốn theo lôi đình cương mãnh, cũng hung hăng đánh úp về phía sau.
Chỉ thấy một con yêu mãng trong suốt đang đối mặt với nắm đấm của gã, còn chưa kịp cắn lên đã bị cơn cuồng phong từ nắm đấm cuốn đi, liên tục lui về phía sau.
“Đa tạ Lục đạo hữu đã nhắc nhở!” Thanh niên cao lớn quay người nói lời cảm ơn với Lục Huyền.
Con yêu mãng kia lặng lẽ đến gần gã nhưng gã lại không hề phát hiện ra, không ngờ Lục Huyền đứng từ đằng xa lại có thể phát hiện ra nó rồi lên tiếng nhắc nhở.
Qua chuyện vừa rồi, trong lòng Vương Ngạn Chung ngoài cảm kích ra cũng có thêm một loại nhận thức hoàn toàn về thực lực của Lục Huyền. Ít nhất thì về mặt linh thức thì rõ ràng là gã kém cỏi hơn đối phương rất nhiều.
Lục Huyền mỉm cười đáp lại rồi lặng lẽ nhìn về phía trước, trong đầu có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi ngăn cản yêu mãng tập kích mấy lần, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra một điều dị thường. Đó là dường như đằng sau đám yêu mãng này vẫn còn có một điều bí ẩn gì đó khác.
Lại nói, dưới tác dụng của đồng thuật và linh thức, hành tung của đám yêu mãng kia đã trực tiếp hiển lộ rõ ràng trong mắt hắn. Qua đó, hắn lập tức để ý thấy dù tốc độ của những con yêu mãng này cực nhanh, hành tung rất quỷ dị, nhưng phương hướng xuất hiện và biến mất của chúng lại gần như đều nằm trong một khu vực cố định.
“Theo lý thuyết, yêu thú bình thường sẽ không có loại mô hình hành vi [1] này, rốt cuộc là chúng đã bị thứ gì đó hạn chế hay còn có nhân tố gì khác tham gia vào chuyện này?”
Suy nghĩ trong đầu Lục Huyền bắt đầu bay xa, đột nhiên linh cơ khẽ động, hắn lại một lần nữa ngăn cản yêu mãng tập kích, đồng thời đầu một luồng Thanh Mộc nguyên khí cũng bắn ra từ ngón tay, ngay sau đó, tâm thần đã ngưng tụ trên thân thể trong suốt của yêu mãng.
【Lôi Ẩn Đằng dị biến, linh thực tứ phẩm dị biến, có tính công kích rất mạnh, sợi dây leo này có thể ẩn mình vào trong lôi mang, rất khó phát hiện ra, hành tung vô cùng quỷ dị, tốc độ cực nhanh, không thua kém yêu thú tứ phẩm bình thường.】
“Hóa ra thứ này vốn không phải yêu thú mà là linh thực dị biến...” Lục Huyền giật mình hiểu ra.
“Nếu chúng là linh thực dị biến thì mọi chuyện đã trở nên dễ hiểu hơn rồi. Đa số linh thực vẫn cắm rễ bên trong linh nhưỡng, rễ cây đã ở đó thì dây leo có dài hơn nữa, tốc độ có nhanh hơn nữa, phạm vi hoạt động cũng chỉ có hạn.” Lục Huyền thầm nghĩ.
Linh thức của hắn đảo qua, xác nhận vị trí của Lôi Ẩn Đằng kia rồi truyền âm nói với Vương Ngạn Chung: “Vương đạo hữu, lai lịch của đám yêu mãng quỷ dị này có phần cổ quái, nếu ta không nhìn lầm thì rất có thể, chúng chính là một loại linh thực dị biến.”
“Linh thực dị biến?” Vương Ngạn Chung vừa đánh lui một con yêu mãng đã sững người hỏi lại.
“Lục đạo hữu có chứng cứ gì không? Theo ta được biết, linh thực không thể có tính công kích mạnh như vậy, hơn nữa tốc độ và phạm vi hoạt động của nó cũng không kém yêu thú bao nhiêu.” Trong âm điệu gã hỏi Lục Huyền có chứa vài phần hoài nghi.
“Không có chứng cứ xác thực, ta chỉ dựa vào trực giác và bản năng của linh thực sư mà thôi, nhưng ta khá chắc chắn về phán đoán này. Ta từng bồi dưỡng rất nhiều linh thực, cũng có hiểu biết rất sâu về linh thực, lại trải qua một khoảng thời gian tỉ mỉ quan sát đám yêu mãng kia công kích, cuối cùng trong đầu ta đã nảy lên ý tưởng như vậy.”
Đương nhiên Lục Huyền sẽ không bộc lộ năng lực đặc biệt cùng với linh thức cường đại và đồng thuật của mình ra, nên hắn chỉ đáp một cách hàm hồ như thế.
“Trực giác của linh thực sư...” Vương Ngạn Chung có chút đăm chiêu nghĩ thầm.
Nếu nói như vậy thì chuyện Lục Huyền phát hiện ra tung tích của đám yêu mãng quỷ dị kia từ sớm cũng là điều dễ hiểu. Ban đầu gã còn tưởng linh thức của Lục Huyền vượt xa mình nên hắn mới phát hiện ra tung tích của yêu mãng trước gã một bước, tới hiện giờ mới thấy, trong chuyện này vẫn còn một chút bí ẩn khác.
“Nếu chúng là linh thực dị biến thì Lục đạo hữu có cách để đối phó với đám này hay không?” Thân hình Vương Ngạn Chung lập tức hóa thành từng luồng tàn ảnh, cự quyền mang theo sấm sét vừa hung hăng đánh bay một con yêu mãng tới gần Lôi Chính, đồng thời mở miệng hỏi thăm Lục Huyền.
----------------- apptruyen
[1] : mô hình hành vi hay behavior model, là một loại cấu trúc hành động thường ngày, có động cơ, có mục tiêu, có điểm đặc thù, hoặc một chuỗi hành vi có nội dung và quy luật của một nhóm người nhất định. Nó là thành quả kết tinh của những gì chúng ta làm, của phương thức chúng ta làm và phản ánh sâu sắc giá trị quan của mỗi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận