Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 781: Tiểu Lôi Đảo!

Chương 781: Tiểu Lôi Đảo!
“Không có cách nào tìm được vị trí cụ thể của bọn chúng, nhưng phần rễ linh thực sẽ luôn được cố định tại một chỗ, chỉ cần dùng thuật pháp có tính phạm vi là có thể sàng lọc ra vị trí của chúng.” Lục Huyền đưa ra đề nghị: “Thuật pháp hệ hỏa hoặc hệ băng là tốt nhất.”
“Được, vậy để ta thử xem.” Vương Ngạn Chung gật đầu, sau đó lấy ra một tấm phù lục màu lửa đỏ từ túi trữ vật, dùng linh lực kích phát.
Vô số ngọn lửa đỏ thẫm lập tức tuôn ra, hình thành nên một tấm lưới lửa kín kẽ rắn chắc, càn quét về phía trước.
Dù Lôi Ẩn Đằng dị biến có tính công kích rất mạnh nhưng vẫn chưa tiến hóa ra linh trí đủ để hóa giải lưới lửa trước khi nó gây ảnh hưởng đến chúng, mà phải chờ tới tận khi lưới lửa chuẩn bị đốt tới nhánh dây leo trong suốt như mãng xà kia, nó mới điên cuồng đánh về phía vùng hỏa diễm trùng trùng điệp điệp trước mắt.
Lại nói, thuật pháp hệ Hỏa trời sinh đã khắc chế linh thực, lại cộng thêm Lôi Ẩn Đằng không có chỗ che thân, đã mất đi thủ đoạn đánh lén mạnh mẽ, nên chẳng mấy chốc, chúng đã bị Vương Ngạn Chung đuổi tới tiêu diệt.
Gã lại làm theo cách cũ, dứt khoát tung vài tấm phù lục hệ Hỏa ra, lần lượt tìm được từng gốc Lôi Ẩn Đằng dị biến gần như trong suốt lại có năng lực ẩn nấp cực mạnh trong lôi đình, và giải quyết từng cây một.
Lục Huyền cũng sử dụng phù lục bắt được vài nhánh Lôi Ẩn Đằng dị biến rồi nhẹ nhàng xử lý chúng.
“Tiếc là chỉ có mấy nhánh dây leo chứ không tìm được linh chủng của Lôi Ẩn Đằng ở trong khu vực này.” Hắn trở lại chỗ đồng bạn, trong lòng âm thầm cảm khái.
Trong lúc dọn dẹp linh thực dị biến, hắn đã để cho Yêu Quỷ Đằng thu nhỏ lại, nấp trong áo bào của mình, cẩn thận cảm ứng, xem thử xung quanh có tồn tại linh chủng Lôi Ẩn đằng hay không, tiếc là không tìm được gì.
Đang lúc cảm khái, đột nhiên ngàn vạn mảnh lôi văn hình bông tuyết trước mắt lại cùng nhau sáng lên, từng tia lôi đình bắn ra, nối liền với nhau, hình thành nên một cánh cửa lôi điện.
“Tốt rồi, xem như cấm chế bên ngoài dược viên đã được phá giải.” Ba người Lạc Minh đồng thời đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa lôi điện kia, trầm giọng nói, vẻ mặt ai nấy đều nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân.
“Ba vị đạo hữu vất vả rồi.” Lục Huyền cười nói.
“Đây là do năm người chúng ta đồng tâm hiệp lực, hai người Lục đạo hữu cũng tốn không ít công sức. Nhất là Lục đạo hữu, không ngờ ngươi lại phát hiện ra đám yêu mãng kia vốn không phải yêu thú mà là linh thực dị biến, để sau đó, hai người các ngươi có thể nhẹ nhàng giải quyết chúng, trực tiếp hóa giải được nguy cơ bị đánh lén, bị quấy rối trong lúc phá cấm chế của ba người chúng ta bên này” Trung niên một mắt Lạc Minh nhìn về phía Lục Huyền, trong mắt có mấy phần tán thưởng.
Lôi Chính và Viên Song Lăng cũng vậy.
Tuy suốt cả quá trình vừa rồi, ba người vẫn tập trung tinh thần đi phá giải cấm chế nhưng đương nhiên, bọn họ vẫn nắm rõ tình hình bên ngoài, cũng đã biết chuyện Lục Huyền dùng phương pháp vô cùng xảo diệu kia để giải quyết nguy cơ “yêu mãng” đánh lén lần này, trợ giúp ba người bọn họ yên ổn phá giải cấm chế.
“Đám dây leo dị biến này cực kỳ cứng rắn, bên trong lại ẩn chứa một lượng khí tức lôi linh nhất định, năng lực ẩn nấp rất mạnh, có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế một ít pháp khí đặc biệt.” Hai người Lục Huyền lấy Lôi Ẩn Đằng ra, tổng cộng có mười hai đoạn, tất cả đều được đặt dưới đất.
Loại dây leo này có tính ẩn nấp rất mạnh, không dễ nhận ra trong môi trường lôi đình, bên trên phủ đầy lôi văn mờ nhạt, không cẩn thận sẽ không thể phát hiện ra được.
“Ba người phá cấm, hai người bảo vệ. Trong đó, công lao của Lục đạo hữu rất lớn, ngươi đã phát hiện ra gốc rễ của đám yêu mãng kia, trợ giúp ba người chúng ta thuận lợi phá giải cấm chế. Như vậy, Lục đạo hữu lấy ba đoạn, bốn người khác mỗi người hai đoạn, số còn lại ai muốn lấy thì giao cho những người khác một ít linh thạch, các vị đạo hữu thấy thế nào?” Lạc Minh đề xuất cách xử lý Lôi Ẩn Đằng.
Ba người còn lại đều không có ý kiến gì, năm người nhanh chóng chia chác chiến lợi phẩm.
“Sau khi tiến vào tòa dược viên thượng cổ này, nếu bên trong ẩn chứa nguy hiểm thì năm người cứ thống nhất là cùng nhau đối địch, giải quyết địch thủ trước rồi đi tìm cơ duyên sau. Nếu tình huống an toàn, đến lúc ấy lại dựa vào bản lĩnh, nhìn xem phúc duyên của ai càng sâu dày hơn.”
Mấy người Lục Huyền đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Lục Huyền đi theo sau lưng Lạc Minh, xuyên qua cánh cửa lôi đình kia. Cảm giác tê dại truyền khắp người, đảo mắt một cái cả bọn đã tiến vào một mảnh thiên địa mới. Giữa biển lôi đình có vài hòn đảo nhỏ đang trôi lơ lửng ngay trên không trung, còn có một đoạn cầu phao nối liền mấy hòn đảo nhỏ này với nhau.
Các loại lôi linh xuất hiện, hoặc bơi quanh những hòn đảo nhỏ giống như cá, hoặc là mang theo uy thế lôi đình vạn quân, hung hăng đánh xuống, hướng thẳng vào mục tiêu là hòn đảo nhỏ nằm tại trung tâm.
Trên đảo nhỏ lôi đình có đầy các loại cấm chế cường đại, Lục Huyền vận chuyển 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của những loại linh thực và yêu thú trên đảo.
“Không ngờ dược viên Thượng cổ lại có dáng vẻ thế này...” Hắn thầm cảm khái trong lòng.
Ban đầu hắn vẫn cho rằng dược viên Thượng cổ chính là một tòa động phủ linh điền được phóng đại lên rất nhiều lần, không ngờ khi đến tận nơi mới biết, dược viên lại có cảnh tượng kỳ dị như trước mắt này.
“Các vị đạo hữu, chúng ta cùng nhau bước vào hòn đảo lôi đình đầu tiên hay mọi người muốn hành động riêng lẻ?”
Mỗi hòn đảo nhỏ như thế này đều có một đoạn cầu thang làm bằng Huyền Không Phù Thạch kéo dài từ trên xuống dưới, nhưng chỉ cần nhìn vô số tia lôi đình không ngừng giáng xuống là có thể cảm nhận được chuyện bước lên những bậc thang kia cũng không dễ dàng.
“Trước tiên chúng ta hãy cùng nhau tiến lên một hòn đảo trước để xem tình hình thế nào rồi hãy quyết định.” Lôi Chính lên tiếng.
“Ta không có ý kiến.” Lục Huyền vội nói.
Dù hắn khá là tự tin vào thực lực của mình, cho rằng bản thân mạnh hơn mấy người còn lại liên thủ công kích, nhưng rơi vào tình huống không hề biết hoàn cảnh trên đảo như thế nào, hắn cũng không dám khẳng định trước điều gì.
Nếu bước lên đó một mình, lỡ đụng phải tà ma hay yêu thú không rõ thì có bạn đồng hành vẫn hơn, ít nhất là đánh không lại, hắn cũng có thể chạy trốn nhanh hơn bốn tên đồng bạn kia.
Chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội thì bản thân sẽ không phải gánh chịu nguy cơ to lớn nhất.
“Được, vậy thì cùng nhau xem thử.” Có vẻ như Vương Ngạn Chung đang muốn hành động một mình, nhưng sau khi cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, gã lại đổi ý.
Dù sao thì ở nơi này cũng có đến vài hòn đảo lôi đình nhỏ mà, nếu muốn tự mình tìm kiếm cơ duyên, gã vẫn có thể tách ra khỏi đội bất cứ lúc nào.
Bà lão tóc bạc trắng bên cạnh cũng cười cười đồng ý.
Sau khi quyết định sẽ cùng nhau thăm dò tiểu lôi đảo trước, năm người lần lượt leo lên những bậc cầu thang được xây dựng bằng Huyền Không Phù Thạch kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận