Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 787: Linh Dịch Trên Thanh Đằng!

Chương 787: Linh Dịch Trên Thanh Đằng!
“Vẫn đi tiếp được, nhưng các đảo phía sau có thể sẽ hơi nguy hiểm. Cấm chế càng về sau càng đáng sợ, thậm chí còn có hai tồn tại rất khủng bố đang ngủ say bên trong.” Sau khi Lôi Quỷ Công được Lục Huyền nuôi dưỡng bằng hạt sen, tâm ý đôi bên có thể kết nối rồi, lúc này nó đang truyền lại cho Lục Huyền một luồng ý niệm như vậy.
“Ngay cả tinh quái chuẩn ngũ phẩm cũng cảm thấy nguy hiểm, thậm chí còn coi là khủng bố?” Lục Huyền thầm rùng mình một cái.
“Không bằng cứ như vậy mà rút lui nhé?”
Nhận được sáu hạt linh chủng Ngũ Lôi Tịnh Đế Hoa đã khiến hắn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, đang định rời khỏi dược viên, lại thấy Lôi Quỷ Công giương nanh múa vuốt miêu tả: “Trong một hòn đảo phía sau có một gốc linh mộc rất lớn! Lớn như vậy này!”
Đôi cánh màu xanh của Lôi Quỷ Công không ngừng kéo dài, mãi cho đến khi không kéo dài được nữa mới thôi.
“Nghe thú vị đấy.” Sau khi Lục Huyền xác nhận rõ là Lôi Quỷ Công không có bất cứ ác ý nào, hắn cũng không khỏi động lòng.

Một đạo bạch quang hiện lên, Lục Huyền và Lôi Quỷ Công bay ra từ giữa mảnh lôi đình mênh mông nọ.
“Cuối cùng cũng thành công ra khỏi đạo cấm chế kia.”
Lúc này, một người một tinh quái trông có vẻ hơi chật vật, xung quanh đôi cánh của Lôi Quỷ Công đã có thêm vài dấu vết cháy đen, hơn nữa còn loáng thoáng truyền đến mùi cháy khét.
Nó nhìn Lục Huyền, khóe miệng càng cong hơn, như thể đang giễu cợt hắn.
Sau khi biết được trên đảo nhỏ tiếp theo có một cây linh thực khổng lồ, Lục Huyền đã có chút động lòng, mới để Lôi Quỷ Công dẫn mình tiến vào khu vực cấm chế bên ngoài đảo nhỏ. Có người dẫn đường này, lại cộng thêm đồng thuật có chút thành tựu của hắn nhưng cả hai vẫn mất không ít công sức mới phá được cấm chế ra ngoài.
Linh thức đảo qua, xác nhận xung quanh không có bất cứ tình huống dị thường nào, lúc này Lục Huyền mới yên tâm đi xem xét tình hình trên đảo. Lôi đình trên đảo nhỏ này càng nồng đậm hơn hòn đảo trước đó, có cảm giác chỉ hơi kích thích là có thể dẫn phát bạo động bất cứ lúc nào. Ở trung tâm hòn đảo có một cái lôi trì rộng lớn, bên bờ lôi trì có khắc đầy đường vân, bên trong là một mảnh lôi điện đan xen.
Giữa lôi trì có một cột đá to gần trượng, cột đá cao vút tận mây, mặt ngoài có vô số lôi văn kỳ dị, lại có một gốc dây leo màu xanh kéo dài tới tận chân trời gắt gao quấn quanh.
Gốc dây leo màu xanh này hiển lộ ra một luồng lực lượng sinh cơ tinh thuần nồng đậm vô cùng, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nhữn tia dị lôi màu xanh không ngừng nhảy nhót bên trong cành lá.
Đa số dây leo đều đang rủ xuống, thi thoảng lại có thể nhìn thấy phía cuối của nó đang ngưng kết một giọt linh dịch xanh biếc, linh dịch ngưng tụ mà không tiêu tan, có cả cảm giác tự nhiên xen lẫn với khí tức hủy diệt, cũng mang đến một chút cảm nhận kỳ dị mà lại hợp lý đến hoang đường.
Một tầng linh lực mênh mông trào ra từ hai mắt Lục Huyền, hắn đảo qua bốn phía lôi trì nhưng vẫn không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.
Linh quang xuất hiện trên đôi Thanh Phù Lữ dưới chân, hắn nhẹ nhàng tiến lại gần một đoạn dây leo màu xanh, lấy một giọt linh dịch xanh biếc phía trên xuống. Đang định nhìn kỹ xem rốt cuộc giọt linh dịch này là thứ gì thì đột nhiên một tiếng sấm ầm ầm vang lên, Lôi Quỷ Công ở cách đó không xa đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Lục Huyền lập tức phát hiện có một luồng khí tức bay nhanh về phía lôi trì.
“Lục đạo hữu?!” Người đến chính là bà lão tóc trắng kia, vừa nhìn thấy Lục Huyền bà ta không khỏi kinh ngạc, có vẻ như không thể dự đoán được Lục Huyền lại ở chỗ này.
“Viên đạo hữu, sao chỉ có một mình ngươi thế? Ba vị đạo hữu khác đâu?” Bàn tay đang nắm linh dịch màu xanh biếc của Lục Huyền chậm rãi hạ xuống, quay sang hỏi bà lão.
“Có lẽ bọn họ đang bị vây trong một đạo cấm chế nào đó, hoặc một mình đi tìm cơ duyên rồi, lão thân không nhìn thấy ba vị đạo hữu kia.” Bà lão tóc trắng nhẹ nhàng xoa cái đầu rồng nhìn sống động như thật trên cây quải trượng trong tay, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền lại mang theo vài phần phức tạp: “Nhưng không ngờ Lục đạo hữu lại có thể phá vỡ vòng vây cấm chế dày đặc kia để ra ngoài, còn là người đầu tiên đi đến Tiểu Lôi đảo này.”
“Nhờ may mắn thôi, ta nuôi một con linh thú tinh thông đồng thuật, cũng không hiểu sao lại đến được hòn đảo nhỏ này.” Lục Huyền thuận miệng bịa ra một câu chuyện để ứng phó cho qua.
“Thì ra là thế.” Bà lão tóc trắng như có điều suy nghĩ, cũng không biết bà ta có tin lý do của Lục Huyền hay không.
“Đúng rồi, Lục đạo hữu, sở dĩ ta lặn lội tìm đến khu dược viên Thượng cổ này chính là vì loại linh dịch trong tay ngươi, không biết ngươi có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, tặng lại cho lão thân không? Ta có thể đổi một món pháp khí tứ phẩm coi như bồi thường.” Bà lão tóc trắng nhìn giọt linh dịch màu xanh biếc trong tay Lục Huyền, chậm rãi nói.
“Xin hỏi Viên đạo hữu? Linh dịch này có lai lịch gì?” Lục Huyền hỏi.
“Qua một bản điển tịch nào đó ta biết được, thứ này chính là một loại linh dịch đặc thù do gốc thanh đằng này ngưng kết ra.”
“Lý do này nghe quen thật đấy...” Trong lòng Lục Huyền khẽ cười giễu, hắn đã từng dùng lý do này để lừa dối đám đồng môn trong Thiên Kiếm Tông không biết bao nhiêu lần rồi.
“Thứ cho tại hạ không làm được. Nếu là bảo vật khác, lại thông qua quá trình trao đổi giá trị tương đương thì giao lại cho Viên đạo hữu cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là bảo vật có liên quan tới linh thực thì Lục mỗ chỉ có thể tự mình giữ lại mà thôi.” Hắn thản nhiên nói.
“Lục đạo hữu chắc chứ?”
“Sao nào? Viên đạo hữu định cưỡng ép cướp đi sao?”
“Người có duyên sẽ nhận được bảo vật, chúng ta cùng nhau đến thăm dò dược viên Thượng cổ này, trực tiếp ra tay cướp lấy hẳn là không hay lắm đâu?”
“Một tu sĩ Trúc Cơ viên mãn như Viên đạo hữu lại muốn bắt nạt một linh thực sư Trúc Cơ hậu kỳ bình thường như ta ư?” Khóe miệng Lục Huyền hơi cong lên.
“Đương nhiên là không.” Bà lão tóc trắng đi tới, khoát tay áo, thể hiện mình không có ác ý.
“Trên gốc thanh đằng kia vẫn còn linh dịch ngưng kết, ta và Lục đạo hữu chia đều là được.” Bà ta để lộ ra một nụ cười hiền lành.
“Thế là tốt nhất.” Lục Huyền cũng cười nói.
Bà lão tóc trắng đi vòng qua lôi trì, cây quải trượng đầu rồng trong tay gõ nhẹ xuống đất. Đột nhiên trên người Lục Huyền tuôn ra một luồng bạch quang, Lôi Lũ Y vốn lấy được từ chỗ bà lão lúc trước đã vỡ vụn ra từng khúc, trực tiếp hóa thành vô số lôi quang, tiến vào tứ chi bách hài của hắn. Thân thể truyền đến một luồng cảm giác tê dại mãnh liệt, khiến nhục thân và thậm chí cả suy nghĩ của hắn đều trong nháy mắt mất đi khống chế, không thể động đậy được.
“Hèn hạ!” Trên mặt hắn hiện ra vẻ thống khổ.
Ngay lúc lôi quang hiện lên, bà lão tóc trắng ở một bên đã lộ vẻ đắc ý, một con giao long cực lớn bay ra từ cây quải trượng trong tay bà ta, hung hăng đánh úp về phía Lục Huyền nhanh như chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận