Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 817: Nhờ Vả Lôi Hống Thú!

Chương 817: Nhờ Vả Lôi Hống Thú!
Còn nữa, mấy người đó đã hành động cùng nhau nhiều lần như thế, chưa biết chừng đối phương đã biết trên người thanh niên âm trầm nọ có điều khác thường từ lâu rồi, hoặc gã cũng góp một tay vào trong đó cũng nên. Dù gã có lòng tốt mời Lục Huyền cùng đi thăm dò lôi hải, nhưng hắn biết rõ, đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Sau khi tiến vào bí cảnh, dù giao tình có sâu sắc hơn nữa thì đứng trước bảo vật trân quý, rất có thể đôi bên vẫn sẽ lập tức trở mặt, thậm chí là thẳng thừng giết người đoạt bảo.
Đối phương mời hắn cùng đi chưa chắc đã có ý tốt.
Để cẩn thận hơn, Lục Huyền còn cố ý đi lòng vòng bên bờ lôi hải, một lát sau mới đi tới cửa vào thông đạo.
Sau khi đưa Lôi Hỏa Lệnh cho tu sĩ Thiên Tinh Động canh giữ ở cửa thông đạo, Lục Huyền tiến vào bên trong vùng biển có vô số lôi mang cực nhỏ đang di chuyển.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng sấm nổ nhưng hắn vẫn bình tĩnh như không, yết hầu nhẹ nhàng nhấp nhô, trong miệng lập tức phát ra một tiếng vang giống hệt âm thanh độc nhất vô nhị của lôi đình.
Trên đỉnh đầu, Hư Không Yểm Mục lúc ẩn lúc hiện trong lôi mang, trực tiếp chia sẻ tầm nhìn nó quan sát được vào con ngươi màu xám trắng nhô lên trong lòng bàn tay Lục Huyền.
Một lát sau, hắn chợt phát hiện phía trước có một luồng khí tức quen thuộc, khiến cho khóe miệng không kìm được lập tức cong lên.
Mấy giây sau, nương theo từng tia lôi quang, một con cự thú hình sói màu trắng bạc vội vàng nhào về phía Lục Huyền. Nó chính là con Lôi Hống Thú vẫn một mực canh giữ ở gần thông đạo, đòi các tu sĩ qua lại nơi này cho nó thịt yêu thú. Vừa mới xuất hiện, trong miệng nó đã phát ra tiếng nức nở, bóng dáng nhanh như tia chớp, nháy mắt một cái đã bổ nhào tới trước mặt Lục Huyền. Cái bụng tròn vo đặt xuống đất, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo vẻ khát khao.
“Nhìn xem nhóc con này đã đói tới mức nào rồi.” Lục Huyền khẽ mỉm cười, lại lấy một miếng thịt yêu thú trong túi trữ vật ra, ném qua cho Lôi Hống Thú.
Mỗi lần tiến vào lôi hải, nếu gặp con Lôi Hống Thú này thì xuất phát từ thói quen của linh thực sư, hắn đều sẽ dừng lại, dùng thịt yêu thú hoặc linh quả để nuôi dưỡng nó. Thỉnh thoảng còn gặp con Lôi Hống Thú dị chủng ẩn chứa một tia huyết mạch Lôi Hủy kia, Lục Huyền cũng đối đãi với nó y hệt.
Sau nhiều lần như thế, hắn đã thành lập nên một mối giao tình nhất định với hai con Lôi Hống Thú này rồi.
Chỉ thoáng cái Lôi Hống Thú có cái bụng to cũng tương đương với con chim mập ở nhà, đã nuốt hết đống thịt yêu thú kia vào trong bụng.
Lục Huyền thấy thế lại ném qua một miếng lớn nữa. Nếu là những thứ khác thì đương nhiên, trong túi trữ vật của hắn cũng không có nhiều, nhưng thịt yêu thú lại hoàn toàn có thể cung ứng với số lượng cực lớn chứ không nói chơi.
Lôi Hống Thú liếc mắt nhìn hắn, cắn một miếng lớn rồi quay ngoắt đầu đi luôn.
“Hả? Không muốn ăn nữa à?” Tâm thần của Lục Huyền ngưng tụ trên con Lôi Hống Thú tròn vo này, rồi nhanh nhạy phát hiện ra ý niệm trong đầu nó.
“Ăn nhiều thịt như vậy là đủ rồi, kiếm thứ khác để giải ngấy đi?”
“Ha ha ha, nhóc con này còn kén chọn thức ăn nữa kìa!” Lục Huyền có chút buồn cười, lại nhanh chóng lấy hai loại linh quả băng hỏa từ trong túi trữ vật ra.
Lôi Hống Thú trực tiếp cắn một miếng hết một trái Liệt Diễm Quả có hình dáng như ngọn lửa, sau đó lại cắn một miếng hết một trái Băng La Quả với tầng băng sương mỏng manh bên trên, vui vẻ ăn uống đến quên cả trời đất.
Hắn cực kỳ để ý đến con Lôi Hống Thú dị chủng có huyết mạch Lôi Hủy kia, đáng tiếc là da mặt của nó vốn không dày như con Lôi Hống Thú bụng bự này, nên nó cũng không thường xuyên đi tới canh giữ ngoài cửa thông đạo.
“Gọi nhóc đồng bọn của ngươi tới đi, lâu rồi không gặp, ta hơi nhớ nó.”
Con Lôi Hống Thú trước mắt này hiểu được suy nghĩ của Lục Huyền, nó lập tức ngửa đầu thét dài một tiếng, phát ra từng tiếng gầm nhẹ giống như lôi đình nổ vang.
Âm thanh truyền đi xa xa rồi vô thanh vô tức biến mất giữa một mảnh lôi mang đầy trời.
Qua nửa khắc, ngay khi Lục Huyền tưởng rằng mình không thể nhìn thấy bóng dáng con Lôi Hống Thú dị chủng kia, đang định rời đi thì một con dị thú màu trắng bạc đã xuất hiện bên trong lôi mang. Lôi quang xuất hiện bên ngoài thân thể nó, tôn lên những đường cong ưu mỹ mượt mà, để lộ ra vẻ thần tuấn phi phàm của Lôi Hống Thú.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lôi Hống Thú dị chủng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu trắng bạc của nó, cảm nhận được chút tê dại truyền đến tại vị trí bàn tay chạm vào. Vẻ mặt vô cùng dịu dàng, hắn truyền một luồng ý niệm về phía Lôi Hống Thú dị chủng.
“Lâu rồi không gặp.” Lục Huyền nhiệt tình chào hỏi nó, sau đó nhanh chóng lấy một đống thịt yêu thú và linh quả từ trong túi trữ vật ra, ném cho con Lôi Hống Thú dị chủng.
Nó không thân mật như cách đồng bạn mập mạp của nó đối xử với Lục Huyền, chỉ ngửi ngửi đống thịt yêu thú và linh quả rồi kéo chúng ra xa đến một khoảng cách nhất định nào đó, mới chậm rãi thưởng thức.
Chờ ăn xong, ánh mắt Lôi Hống Thú nhìn về phía Lục Huyền cũng trở nên thân thiện hơn vài phần.
“Không có con yêu thú nào mà linh quả không thể dao động được, nếu có thì chắc chắn là do không đủ linh quả!” Lục Huyền đắc ý thầm nghĩ.
“Quen biết lâu như vậy, giờ chúng ta cũng được coi là bằng hữu rồi, ngươi thấy có đúng không?” Lục Huyền truyền một luồng ý niệm vào đầu Lôi Hống Thú:“Bằng hữu thì nên hỗ trợ lẫn nhau, cũng giống như khi ngươi và đồng bạn của ngươi đói bụng, ta sẽ cho các ngươi thịt yêu thú và linh quả vậy. Giờ ta gặp phải một chút khó khăn nhưng đối với các ngươi, chút khó khăn này lại không có đáng kể gì, liệu các ngươi có thể sẵn lòng trợ giúp người bằng hữu này một tay không?”
Rõ ràng là linh trí của Lôi Hống Thú dị chủng này cao hơn đồng bạn vẫn còn đắm chìm trong linh quả của nó nhiều, nó vừa nghe vậy trong mắt đã lóe lên một tia suy tư. Sau đó, dường như con Lôi Hống Thú trước mắt này đã hiểu rõ suy nghĩ của Lục Huyền, nó lập tức ngửa đầu thét dài, phát ra từng tiếng gầm nhẹ nghe như tiếng sấm nổ.
“Yên tâm, không khó đâu, cũng sẽ không gây bất lợi gì cho các ngươi.” Lục Huyền trịnh trọng hứa hẹn.
Lôi Hống Thú dị chủng nghe vậy, khẽ cúi đầu nhìn về phía hắn, sau đó ra hiệu để hắn nói rõ ràng.
“Là thế này, ta đang cần rất nhiều linh lôi để bồi dưỡng linh thực, nhưng nếu tìm tòi trong lôi hải thì hiệu suất quá thấp mà số lượng linh lôi tìm được cũng có hạn. Ngươi sinh hoạt trong lôi hải này nhiều năm như vậy hẳn đã quen thuộc với nơi này rồi, vậy ngươi có thể dẫn ta tới khu vực nào có lượng lớn linh lôi hay không? Tốt nhất là linh lôi ngũ hành thuộc tính Mộc, ngoài ra còn không cần xâm nhập vào quá sâu bên trong lôi hải, dù sao thì thực lực của ta cũng có hạn, chỉ sợ tiến vào sâu sẽ gặp nguy hiểm.” Lục Huyền cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể, chậm rãi nói rõ với Lôi Hống Thú dị chủng.
Trong mắt Lôi Hống Thú hiện lên một tia do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận