Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 838: Trò Chơi Nhỏ (2)!

Chương 838: Trò Chơi Nhỏ (2)!
Sau đó là một miếng khoáng thạch lớn bằng nắm đấm. Khoáng thạch này cực kỳ thần dị, có thể nhìn rõ bốn mùa luân phiên ở mặt ngoài, khi thì mưa xuân liên miên, khi thì mặt trời chói chang nhô cao, khi thì gió thu đìu hiu thổi qua, khi thì tuyết lớn trút xuống.
Còn có một hạt linh chủng to bằng quả trứng gà, bên trên tràn ngập hắc khí, còn có một con ác quỷ tinh xảo khéo léo mà lại vô cùng hung ác không ngừng xoay quanh.
“Quả nhiên là có linh chủng!” Trong lòng Lục Huyền mừng rỡ không thôi, ở thời điểm khí linh nói bảo vật đến từ dị vực, hắn đã có phỏng đoán rồi.
Có điểm đặc sắc của dị vực lại thích hợp để tặng tu sĩ thì rất có thể sẽ là các loại đặc sản tài nguyên tu hành, và tất nhiên là linh chủng cũng nằm trong số đó.
“Các ngươi có thể dùng linh thức quan sát, cũng có thể tự tay cảm nhận, nhưng nếu sờ vào bảo vật của ta mà lại không nói ra được nguyên nhân mình làm như vậy thì ta sẽ tức giận đấy!” Tiểu nhân bảo tháp nhe răng trợn mắt nói, để lộ ra từng tia bảo quang trong miệng, cũng không biết bên trong đó đang cất giấu bao nhiêu món bảo bối nữa.
Sau khi ba món bảo vật kia xuất hiện, các tu sĩ đều nhao nhao dùng linh thức dò xét, đồng thời trong đầu cũng cố nhớ lại xem bản thân mình đã từng gặp hoặc nghe nói về thứ tương tự như vậy ở đâu chưa.
Chưa tới nửa khắc đã có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ lựa chọn từ bỏ, đám tu sĩ này hoặc xuất thân từ gia tộc nhỏ và môn phái nhỏ, hoặc thân phận chỉ là tán tu, kiến thức tương đối nông cạn nên không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
Nếu tùy tiện tiến lên thử mà lại không nói được gì thì rất có thể sẽ khiến khí linh khó chịu, đến lúc đó được không bù mất.
Những tu sĩ còn lại thì đều trầm ngâm suy nghĩ. Những người này hoặc có bối cảnh hùng hậu, từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều tri thức tu hành, hoặc có thực lực cường đại, sau khi Kết Đan đã có năng lực đi du lịch các giới, chưa biết chừng bọn họ đã từng nghe nói về ba loại bảo vật này ở nơi nào đó rồi.
Đương nhiên, kẻ có đủ hai điều kiện trên cũng khá là ít ỏi. Tiếc là bảo vật do khí linh của pháp bảo cấp cao lấy ra đương nhiên không thể có lai lịch bình thường, ngay cả ở dị vực cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy. Dù sao thì thiên tính của tòa bảo lâu này vốn là yêu thích sưu tầm bảo vật, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường bảo vật cho người khác như vậy được?
Lúc này, Lục Huyền lại đang ngồi yên như Lã Vọng buông cần, nhờ có năng lực đặc biệt nên hắn rất tự tin vào chuyện phân biệt được lai lịch của hạt linh chủng cổ quái có con ác quỷ xoay quanh kia. Nói cách khác, vị thế của hắn trong cuộc tranh đoạt này đã hoàn toàn vượt ra bên ngoài phạm vi của hai loại tu sĩ kể trên rồi. Chẳng qua hắn không tiện đứng lên, làm cho bản thân mình quá mức nổi bật ở ngay trước mặt nhiều tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân như vậy mà thôi.
Dần dần, nét mặt vài vị tu sĩ Kết Đan đã hiện rõ vẻ do dự, bọn họ tiến lên quan sát cẩn thận một phen rồi lục tục truyền âm cho tiểu nhân bảo tháp. Sau khi nghe được mấy lời suy đoán sơ bộ của những người này, cái đầu nhọn của tiểu nhân bảo tháp khẽ phồng lên, chỉ dùng một quyền đã dứt khoát đấm bay mấy vị tu sĩ Kết Đan kia.
Lục Huyền không khỏi kinh ngạc, với tu vi thực lực của Kết Đan Chân Nhân, không ngờ vẫn bị khí linh tiểu nhân này dễ dàng đánh bay chỉ với một quyền.
Cũng may khí linh kia cũng không nặng tay, rất nhanh Kết Đan Chân Nhân kia đã trở lại giữa đám người, thân thể gã cũng không có tổn thương gì, chỉ là mặt mũi đỏ bừng, xem ra đang phẫn nộ lắm.
Dù sao thì trong Tu Hành giới này, với thực lực cảnh giới Kết Đan của mình, gã cũng được coi là đại năng một phương rồi, vậy mà bị đối phương trực tiếp đánh bay ngay trước mắt bao người như vậy, thực sự đã làm tổn hại tới thể diện của gã rồi. Nhưng khi thấy mấy vị Kết Đan Chân Nhân khác cũng lục tục quay lại sau khi bị đánh bay, rốt cuộc nét mặt của gã cũng thả lỏng hẳn.
Một người mất mặt mới không chịu được chứ một đám người mất mặt lại dễ chấp nhận hơn nhiều.
Cuối cùng, chỉ có một vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ được phép tới gần miếng khoáng thạch kia, xem ra đối phương đã đoán ra một thứ gì đó nhưng lại không phải toàn bộ, nếu không bảo vật ấy đã trực tiếp thuộc về gã luôn rồi.
Thời gian không ngừng trôi qua, lần lượt có Nguyên Anh Chân Quân đi tới trước mặt tiểu nhân bảo tháp, báo cho tiểu nhân biết suy đoán hoặc là nhận thức của mình đối với món bảo vật nào đó. Cuối cùng, có một vị Nguyên Anh Chân Quân tiến đến phía trước tấm da thú lồi lõm không bằng phẳng kia, trên mặt mang theo một tia vui mừng rõ ràng.
Xem tình hình này thì tới tám chín phần mười, đối phương đã đoán được lai lịch của tấm da thú kỳ quái kia rồi, chẳng qua trên một chi tiết nhỏ nhặt nào đó vẫn chưa làm cho khí linh tiểu nhân hài lòng, bởi vậy mới được xem là dự bị, chờ tình huống phát triển tiếp theo lại đưa ra kết quả cuối cùng sau.
Mặt khác vẫn còn ba vị Nguyên Anh Chân Quân khác vừa bị tiểu nhân dùng một quyền đánh văng ra xa, sau đó mang theo vẻ mặt tự nhiên như thường trở lại bên trong đám người.
"Không hổ là Nguyên Anh Chân Quân, nhìn tâm thái định lực này mà xem, đã mạnh hơn Kim Đan chân nhân không ít." Lục Huyền thầm rủa một câu ở trong lòng
Xung quanh cũng có rất nhiều tu sĩ đang nghị luận ồn ào.
"Không ngờ… ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không nhận ra món bảo vật này có lai lịch gì! Vậy còn để cho chúng ta phân biệt làm chi nữa?"
"Ta không nhận ra, Nguyên Anh Chân Quân cũng không nhận ra. Chẳng phải điều này đã cho thấy về mặt nhận thức thì ta và Nguyên Anh Chân Quân cũng được xếp chung cùng một cấp bậc hay sao?"
Nhìn thấy cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không nhận ra bảo vật, trong lòng đại đa số tu sĩ ở đây đã cân bằng hơn rất nhiều.
"Được, nhưng ngươi yêu cầu nhiều như vậy thì đợi lát nữa ta phải đánh ngươi ra xa hơn một chút." Tâm thần Lục Huyền đã sớm ngưng tụ trên hạt linh chủng được bao bọc bởi linh nhưỡng, lập tức, tin tức chi tiết về linh chủng xuất hiện trong đầu hắn.
Lục Huyền gặp cố ý chờ cho đến khi đám tu sĩ đi tới phân biệt bảo vật càng ngày càng ít, hắn mới đi theo phía sau vài tên tu sĩ đang che giấu khí tức dung mạo, để tiến tới trước mặt bảo tháp tiểu nhân. Đến đây, hắn giả vờ giả vịt đi tới, muốn quan sát hai kiện bảo vật là tấm da thú kỳ dị cùng với khối khoáng thạch ở khoảng cách gần hơn một chút, cuối cùng mới dừng lại phía trước hạt linh chủng có con ác quỷ xoay quanh kia.
"Tiền bối, ta có chút ấn tượng mơ hồ đối với hạt linh chủng này, dường như đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra. Không biết tiền bối có thể cho phép vãn bối trồng hạt linh chủng này vào trong linh nhưỡng một hồi, lại dùng thuật pháp linh thực cơ sở bồi dưỡng nó một chút hay không? Nói không chừng ta có thể mượn quá trình này để nhớ lại một phen.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận