Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 857: Nên Suy Nghĩ Cho Kỹ Vào!

Chương 857: Nên Suy Nghĩ Cho Kỹ Vào!Chương 857: Nên Suy Nghĩ Cho Kỹ Vào!
Vậy ta chọn một trái Dưỡng Kiếm Hồ Lô.” Thanh niên kia do dự một hổi, cuối cùng đã cắn răng nói.
Tuy rất hiếm khi trông thấy Trúc Cơ Đan, nhưng trước mặt gã vẫn còn dừng ở giai đoạn Luyện Khí cao giai, còn cách thời điểm đột phá Trúc Cơ một đoạn thời gian khá dài nữa, trong khi Dưỡng Kiếm Hồ Lô tam phẩm giá rẻ, sở hữu nó sẽ khiến thực lực của gã tăng lên không ít. Đương nhiên, quan trọng nhât vân là trong tay gã không có hơn ba nghìn linh thạch.
“Dùng Dưỡng Kiếm Hồ Lô này tiến vào bí cảnh giết thêm mấy con yêu thú, sau đó trở về mua Trúc Cơ Đan hoặc những loại bảo vật khác sau." Trong lòng gã thầm nói.
“Khai trương đại cát."
Văn Càn nhìn theo bóng dáng thanh niên nọ đi xa, rổi nhanh chóng cẩn thận cất kỹ linh thạch. Tốc độ truyền bá danh tiếng của Có Một Tiệm Tạp Hóa còn nhanh hơn những gì gã dự đoán, không lâu sau đã có rất nhiều tu sĩ trong Trích Tỉnh Lâu biết tới nơi này.
Theo tin đổn, tại một nơi nào đó thuộc tầng dưới của Trích Tỉnh Lâu có một cửa hàng đặt tên rât kỳ quái. Tuy số lượng hàng hóa trong cửa hàng này không nhiều nhưng hầu như mỗi loại đều là tinh phẩm, thậm chí còn không thiêu bảo vật quý hiếm như kiếm phù tứ phẩm. Trong tất cả các loại hàng hóa, ngoại trừ Thú Linh Đan thì mây loại đan dược khác đều cực kỳ được hoan nghênh, rất nhanh đã hêt hàng. Nhất là Trúc Cơ Đan, không ít tán tu Luyện Khí viên mãn dù phải đập nổi bán sắt cũng chỉ cầu mua được một viên này. Đã vậy, cứ cách mấy ngày, cửa hàng thần bí này sẽ tung ra một món bảo vật tứ phẩm, hoặc là một trong rất nhiều loại kiếm phù, hoặc là linh dược trân quý như hạt sen Địa Hỏa Tâm Liên, Địa Hoàng Táo vân vân... cũng có thể là các loại pháp khí như Phong Nhạc Ngọc Ấn, môi một kiện hàng lên kệ đều được các tu sĩ vô cùng hoan nghênh.
Dần dần các tu sĩ thường xuyên đi đến cửa hàng cũng tìm ra quy luật đổi mới của nó, thậm chí còn hình thành nên một loại hiện tượng hết sức kỳ quái.
Ví dụ như vào ngày những món bảo vật quý hiểm như kiểm phù hoặc hạt sen Địa Hỏa Tâm Liên được tung ra, sẽ có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ xếp hàng chờ sẵn ở bên ngoài cửa hàng. “Lại có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đến chờ ở bên ngoài rồi." “Xem ra hôm nay Có Một Tiệm Tạp Hóa sẽ tung ra một tâm kiêm phù tứ phẩm nữa."
Từ sáng sớm, cửa chính của mấy gian hàng bên cạnh mở ra, một lão giả gầy gò từ tốn bước tới, nhìn đám tu sĩ đang im lặng xếp hàng trước cửa Có Một Tiệm Tạp Hóa, _ trong mắt tràn đầy hâm mộ xen lần ghen ghét.
“Nhất định phải cho thằng nhóc nhà ta học vẽ kiểm phù” Lão hung hăng thì thào.
Lão giả mở một tiểu điểm chế phù bán phù, nhưng trong cửa hàng đều là phù lục nhất phẩm nhị phẩm thông thường, chỉ có rải rác vài loại cấp bậc tam phẩm, tứ phẩm, nhưng thứ quý hiểm nhất là kiểm phù tứ phẩm lại không có. Lại nói, dù lão ghen ghét Có Một Tiệm Tạp Hóa vì bên đó làm ăn suôn sẻ thì trong lòng cũng không sinh ra bất cứ ý nghĩ gì quá phận. Từ lúc cửa hàng này chuyển đến, lão đã biết chủ nhân thật sự của nó chính là một vị Kim Đan Chân Nhân, có ăn tim hùm mật gầu mới dám đụng vào đôi phương.
“Kẹt” một tiếng.
Văn Càn mở cửa tiệm, tới hiện tại, dù nhìn thây một đám tu sĩ đang chờ sẵn bên ngoài, gã cũng không còn cảm thấy kinh ngạc như hổi đầu nữa, mà rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ một câu: “Các vị đạo hữu, chúc buổi sáng tốt lành.”
“Văn đạo hữu, hôm nay ngươi sẽ tung ra một tầm kiểm phù phải không? Là loại nào đấy?”
Văn Càn vừa lộ diện đã bị nhóm tu sĩ có mặt nhao nhao hỏi thăm. “Không sai, hôm nay kiếm phù sẽ được bán ra chính là Đại Nhật Kiểm Phù, giá cả vân như cũ, tám nghìn tám trăm tám mươi tám linh thạch hạ phẩm."
Dù kiếm phù được các tu sĩ cực kỳ hoan nghênh nhưng Lục Huyền và Văn Càn không hề tăng giá, từ đầu tới giờ vân kiên trì giữ nguyên giá gốc.
Vừa nghe được câu hỏi mình chờ đợi, một đám tu sĩ đã nhanh chóng nồi đuôi nhau tiền vào, ánh mắt rơi xuồng một tầm phù lục với vô sô kiểm khí như tơ, kết thành một vầng mặt trời chói chang treo cao. “Văn đạo hữu, mấy ngày trước ta đã hẹn trước với ngươi rồi, hôm nay ngươi bán Đại Nhật Kiêm Phù cho ta được không? Ta nguyện ý trả thêm năm trăm linh thạch.” Một vị trung niên Trúc Cơ trung kỳ cao lớn vội nói.
“Nơi này có ai mà không hẹn trước? Ta còn hỏi Văn đạo hữu mấy lần rồi đây." Phía sau gã lập tức có người bât mãn gắt lên.
“Văn đạo hữu, hôm nay ta là người đầu tiên đến cửa hàng, dựa theo quy tắc trước kia, Đại Nhật Kiêm Phù này nên thuộc về ta nhỉ?” Một lão giả Trúc Cơ hậu kỳ chậm rãi lên tiềng.
“Đó là tất nhiên, quy củ này là do ông chủ cửa hàng định ra, đương nhiên tại hạ sẽ tuân thủ.” Văn Càn thản nhiên lấy một tầm Đại Nhật Kiếm Phù ra rổi giao cho lão giả vừa lên tiêng.
Gương mặt các tu sĩ khác đều ánh lên vẻ thất vọng, tầm mắt lại chuyển dời đến những bảo vật khác trên giá gô. Bên trong Có Một Tiệm Tạp Hóa chăng những sẽ định kỳ xuất hiện bảo vật tứ phẩm quý hiếm mà thi thoảng còn có một ít pháp khí tam phẩm tứ phẩm, linh quáng, linh dược các loại... được đưa lên kệ hàng. Nếu tìm kiếm cẩn thận, bọn họ vân có thể tìm được thứ mà mình yêu thích.
Chỉ chốc lát sau, mấy vị tu sĩ kia đã thoả mãn rời đi, để lại lượng lớn linh thạch.
“Văn đạo hữu, ta không ngại xa xôi nghìn dặm chạy đền Trích Tỉnh Lâu vì tấm kiếm phù tứ phẩm kia, không biết có thể nể tình bán thêm một tầm được không? Ta trả thêm chút linh thạch cũng được.” Một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đi tới, vừa nhìn chăm chăm vào Văn Càn vừa hỏi. “Thật sự xin lỗi, số lượng kiếm phù có hạn, hôm nay đã bán hết rổi, lần sau các hạ có thể tới sớm hơn một chút.” Trên mặt Văn Càn lộ ra vẻ áy náy, gã chắp tay nói với đổi phương. “Tại hạ là người nhà họ Vương ở _ Hãn Dương, lặn lội tới đây chỉ muốn cầu một tầm kiềm phù, chút mặt mũi ây mà Văn đạo hữu cũng không cho sao?” Tu sĩ kia trực tiếp tiến lên vài bước, linh khí trên người dâng trào, muổn lầy thê đè người, trong giọng điệu còn có thêm mấy phần uy hiếp.
'“Thì ra là Vương gia Vương đạo hữu, thât lê thât lê." Văn Càn không kiêu ngạo cũng không e ngại, vân bình thản đáp lời. Tuy tu vi của gã thâp hơn đổi phương một đại cảnh giới nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trần định. Chỉ đơn giản vì tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám gây chuyện bên trong Trích Tỉnh Lâu này, huồng chỉ đổi phương chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ? Về phần chỗ dựa, phía sau Văn Càn chính là Văn gia, một trong mây đại gia tộc của Hải Lâu thương hội, sao phải sợ một gia tộc địa phương nho nhỏ?
“Tại hạ chỉ tới thay mặt chủ nhân nơi này quản lý Có Một Tiệm Tạp Hóa, nếu Vương đạo hữu có yêu cầu gì có thể đi hỏi thắng chủ nhân chân chính đứng sau Có Một Tiệm Tạp Hóa này. Nhưng ta xin nhắc nhở đạo hữu một câu, sau lưng Có Một Tiệm Tạp Hóa là một vị Kim Đan Chân Nhân, đồng thời ngài ấy còn đảm nhiệm chức vụ khách khanh của Hải Lâu thương hội. Trước khi làm chuyện gì, đạo hữu nên suy nghĩ cho kỹ vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận