Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 885: Tu Sĩ Cưỡi Trên Lưng Lão Tố L...

Chương 885: Tu Sĩ Cưỡi Trên Lưng Lão Tố L...Chương 885: Tu Sĩ Cưỡi Trên Lưng Lão Tố L...
“Sao không thấy đồng tộc lúc trước xin ăn cùng ngươi?” Lục Huyền hỏi thăm nó về Lôi Hồng Thú dị chủng. “Nó chỉ là kẻ nghiệp dư làm thêm thôi, không chuyên nghiệp như ta.” Lôi Hống Thú gầm nhẹ.
Thấy Lục Huyền tò mò về đồng bạn của mình, nó lập tức xoay người lại, dồn hêt sức rồng lên một tiêng về nơi sâu bên trong Lôi Hải, âm thanh như lôi đình nổ vang, kích thích từng luồng lôi mang gợn sóng.
Từ trong suy nghĩ của nó, Lục Huyền biết nó đã cho đồng bạn biết tin tức, khăng định là con Lôi Hồng Thú dị chủng kia sẽ tìm được vị trí của Lục Huyền. Hắn ởcùngLôi Hồng Thú thêm một lúc, sau đó tiền vào trong Lôi Hải mênh mông.
Trên đường, Hư Không Yểm Mục liên tục lượn lờ trên không, giúp Lục Huyền có thể quan sát cảnh tượng xung quanh mọi thời mọi khắc. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng gặp được mây lượt tu sĩ, trong nhóm này còn có một vị Kêt Đan Chân Nhân lúc trước từng đồng hành cùng hẳn từ Hắc Thủy Tỉnh Động trở về. Nhưng Lục Huyền không tiển lên chào hỏi đổi phương mà lựa chọn đi đường vòng tránh né.
Tuy hắn quen biết tu sĩ Kết Đan kia nhưng chỉ đơn thuần là sơ giao, lòng tin với nhau có hạn, trong hoàn cảnh bình thường thì không sao, nhưng trong bí cảnh như Lôi Hải này, chút lòng tin ấy lại trực tiếp mỏng manh đến độ có thể đứng bên bờ vực tan vỡ bãt cứ lúc nào. Vì duy trì chút giao tình mặt ngoài này, bọn họ không nên chạm mặt bên trong Lôi Hải thì hơn.
Một lát sau, thông qua tròng mắt màu trắng xám trong lòng bàn tay, hắn trông thấy một tia lôi quang màu trắng bạc đang vọt về phía mình với tốc độ cực nhanh. Nét mặt Lục Huyền không khỏi vui vẻ, hắn không cố ý tránh né mà để Lôi Hống Thú dị chủng tùy ý lao từ bên trong lôi quang ra, chui thắng vào lồng ngực mình.
“Lâu rổi không gặp, khílựclại mạnh hơn nhiều nhỉ!” Hai chân hắn vân lù lù bât động trên mặt đât, hai tay nhanh chóng triệt tiêu dư âm của cự lực khi Lôi Hống Thú dị chủng vọt tới, vừa cười vừa nói.
Lúc trước chỉ vì tò mò, hắn mới nuôi nấng con Lôi Hổng Thú dị chủng này một phen, nhưng không ngờ nó lại báo đáp băng một món lê vật có giá trị gấp trăm lần nghìn lần, không chỉ đưa hắn tới nơi bí ẩn của tộc Lôi Hồng Thú, giúp hắn thu được lượng lớn lôi linh, lôi dịch quý hiểm, nó còn tìm được Lục Huyền trong lúc Lôi Hải bạo động rồi đưa hắn vào lãnh địa của đồng tộc. Và. nhờ chuyến viếng thăm lần đó, hắn mới quen với con Thanh Giác Lôi Hủy thất phẩm kia.
“Cho ngươi nếm thử linh nhưỡng ta mới chề ra này, hương vị cực kỳ độc đáo, đảm bảo ngươi sẽ thích.” Hắn lầy ra một bình Băng Tủy Linh Nhưỡng vần tỏa ra từng luồng hàn khí màu trắng thuần, đổ vào miệng Lôi Hồng Thú.
Dưới sự kích thích của linh nhưỡng, Lôi Hồng Thú dị chủng thoáng giật mình, trong mặt toát lên sắc thái tình cảm mang theo dư vị vô tận. Dưới thế công của Băng Tủy Linh Nhưỡng tứ phẩm, Lôi Hống Thú dị chủng mơ mơ hồ hồ lại đưa Lục Huyển vào nơi bí ẩn có ẩn chứa lôi dịch màu xanh thâm, Lục Huyền có thể thu thập lôi dịch và lôi linh màu xanh thâm thỏa thích. “Lâu rồi không gặp Lôi Hủy tiền bối, trong lòng ta vân luôn nhớ tới nó, muốn đi hỏi thăm một chút, cũng thuận tiện giúp tiền bối dọn dẹp một ít Lôi Tử Tịnh mới mọc ra. Ngươi có thể dẫn ta tới chỗ các ngươi chơi một lát hay không?” Hắn nheo mắt, hỏi Lôi Hồng Thú dị chủng.
Lôi Hống Thú dị chủng nghiêng đầu một cái, cũng không nghi ngờ gì cả, trên lớp da lông màu ngân bạch của nó lập tức xuât hiện từng sợi lôi mang. Lôi mang hóa thành một luồng bạch quang, bọc lầy Lục Huyền, rổi tùy ý mang hẳn đi rong ruốổi bên trong Lôi Hải.
Chỉ chốc lát sau, nó đã dẫn Lục Huyền tới nơi ẩn cư của tộc Lôi Hống Thú. Rất nhiều con Lôi Hống Thú đang có mặt trong này, hoặc năm trong lôi vân nghỉ ngơi, hoặc đuổi theo lôi cầu hình nòng nọc trên không trung. Ngay khi cảm nhận được khí tức xa lạ trên người Lục Huyền, cả đám đồng loạt nhìn sang, chờ tới lúc nhìn thây người đến là Lục Huyền, chúng nó lập tức khôi phục nguyên trạng.
“Tu sĩ cưỡi trên lưng lão tổ Lôi Hủy kia"
Dù đã lâu không gặp Lục Huyển, nhưng ẩn tượng của bọn chúng với Lục Huyền vân rất sâu đậm.
Phải biết rằng con Thanh Giác Lôi Hủy kia có địa vị cực cao trong tộc Lôi Hổng Thú, tât cả sinh tử của đám Lôi Hống Thú này đều năm trong một cái nháy mắt của Lôi Hủy. Bình thường khi nhìn thấy Thanh Giác Lôi Hủy, chúng vô cùng e sợ, thậm chí còn không dám ngấng đầu nhìn lên, vậy mà chàng thanh niên có dung mạo tuân tú này lại dám leo lên lưng Lôi Hủy, đã thể hăn còn không ngừng sờ soạng thân thể của đối phương. Điều này đã khiển cả đám Lôi Hồng Thú cảm nhận được kẻ này không hề tầm thường.
“Tiểu tu sĩ, ngươi tới đấy à?"” Khi Lục Huyền còn đang quan sát tình hình bên trong lãnh địa Lôi Hồng Thú thì bên tai hắn lại vang lên một tiếng sấm rền. Bóng dáng của Thanh Giác Lôi Hủy thất phẩm đang rơi vào thời kỳ suy vong lập tức xuât hiện trong tầm mắt hắn. Thân thể như ngọn núi nhỏ nhìn qua có vẻ hơi chậm chạp, nhưng môi một bước đi lại vượt qua cả mấy chục trượng, mang theo tiếng sâm nổ mạnh, trong chồc lát đã đi tới trước mặt Lục Huyền.
“Bái kiến tiển bối!” Lục Huyền vội vàng khom lưng thi lê, kính cẩn chào hỏi: “Văn bổi có việc tiến vào Lôi Hải, lại trùng hợp gặp được vị hảo hữu Lôi Hổng Thú này, mới nhờ nó đưa ta đến đây thăm hỏi tiền bối, cũng thuận tiện nhìn xem mình có thể giúp tiền bối dọn dẹp đồng Lôi Tử Tinh mới mọc ra hay không."
“Ngươi có lòng rồi." Con ngươi to như chiếc đèn lồng trong mắt Thanh Giác Lôi Hủy tùy tiện đảo qua toàn thân Lục Huyền rồi thấp giọng nói, nhưng vì thiên phú nên môi một từ nó bật ra khỏi miệng đều như âm thanh lôi đình nổ vang, Lục Huyền phải dùng linh lực bao trùm hai lỗ tai mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Có thể giải quyết khó khăn cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối." Lục Huyền nghiêm mặt nói.
“Vậy phải làm phiền tiểu hữu rồi.” Thanh Giác Lôi Hủy chậm rãi năm xuống, hai mặt khép lại.
Lục Huyền đã có kinh nghiệm từ lần trước, bởi vậy lần này cả về lòng can đảm lẫn độ thuần thục của hắn đều tăng lên rất nhiều. Hắn lập tức tung người nhảy lên với nét mặt thản nhiên, nhẹ nhàng dừng trên lưng Thanh Giác Lôi Hủy.
Yêu thú thất phẩm lại bị ta giẫãm dưới chân như vậy..." Một suy nghĩ hoang đường chợt hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh, hắn đã ném bỏ nó đi, tập trung ý chí, tra xét rõ ràng từng ngõ ngách trên thân thể Thanh Giác Lôi Hủy.
Đã được gần hai năm từ lần trước hắn giúp nó dọn dẹp Lôi Tử Tỉnh, cho tới nay, khí tức già yêu trên thân thể Thanh Giác Lôi Hủy lại tăng thêm vài phần, tốc độ lôi khí trong cơ thể tản mát ra ngoài kết hợp cùng một bộ phận thân thể già yếu trên người nó, hình thành nên Lôi Tử Tinh cũng nhanh hơn.
Tuy số lượng Lôi Tử Tinh dọn dẹp được lần này ít hơn lần trước nhưng khi đặt trên mặt đất cũng gom góp lại thành một đồng lớn. Lục Huyền
thuận thê thu hết vào trong túi trữ vật.
“Xong rồi tiền bối, ta đã dọn dẹp _
hết đồng Lôi Tử Tỉnh trên thân thể
ngài rồi."
“Đa tạ ngươi." Thanh Giác Lôi Hủy
mở to mắt, thấp giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận