Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 891: Vấn Để Của Hổ Báo Thảo!

Chương 891: Vấn Để Của Hổ Báo Thảo!Chương 891: Vấn Để Của Hổ Báo Thảo!
Trên bầu trời, hắc phong thổi quét, sấm sét vang dội, Lục Huyền đứng trên một chiếc bảo chu, thản nhiên nhìn cảnh tượng kỳ dị bên ngoài vòng bảo hộ linh khí.
“Lục đạo hữu tới đây ngồi đi, dùng thử linh trà Trương mô cât giữ nhiều năm xem sao, dù kém hơn linh nhưỡng của đạo hữu nhưng cũng có điểm đặc sắc riêng." Tu sĩ trung niên đang đứng cách đó không xa hô lên với Lục Huyền. “Được.” Lục Huyền vui vẻ đồng ý, lại nhẹ nhàng uồng một ngụm trà nóng tỏa linh khí khắp bổn phía. “Hương thơm thuần khiết nồng đậm, vị ngọt ngân nga kéo dài, thật không tệ.” Hẵn mỉm cười đánh giá. “Xem hành động lúc trước của đạo hữu, có vẻ như Lục đạo hữu rất ít khi tiến vào không trung, có phải vậy không?” Trương Cửu Tông hỏi với vẻ nghỉ hoặc.
“Không sai, phần lớn thời gian ta đều ở trong động phủ, một lòng bổi dưỡng linh thực, thi thoảng ra ngoài cũng chỉ dạo chơi ở phụ cận, chưa từng tiến vào hư không lần nào.” Lục Huyền thản nhiên đáp lời. “Nhưng sau khi Kết Đan, số lần đi tới chư thiên giới vực du lịch sẽ không ít, gần như nhất định sẽ phải xuyên qua hư không. Ø sâu trong hư không tổn tại rất nhiều hung hiểm, loại thường thấy nhất trong đó chính là vết nứt không gian, còn có cương phong, dị lôi, cổ thú vân vân... tất cả những chuyện này đều cần chuẩn bị trước.” Trung niên nho nhã trầm giọng giới thiệu những nguy hiểm có thể ấn giâu trong hư không.
“Nhưng Lục đạo hữu không cần phải lo lắng về chuyến đi này. Bởi vì phúc địa của thương hội nắm cách đây không xa, trên đường cũng không có nhiều nguy hiểm, ngoài ra còn có chiếc bảo chu ngũ phẩm này bảo vệ, chắc chăn sự an toàn của đạo hữu sẽ được đảm bảo." Lúc nói đến chiếc bảo chu dưới chân, vẻ mặt Trương Cửu Tông lại lộ ra vài phần đắc ý.
“Thật ngưỡng mộ Trương đạo hữu có nội tình thâm hậu thề này, không biết ta phải trổng bao nhiêu linh thực mới có được một chiếc bảo chu giống như vậy nữa.” Lục Huyền thành khẩn nói.
Hắn nói lời này cũng không sai, bởi cho tới giờ, hắn vần chưa từng mở ra được phần thưởng tương tự từ bên trong quầng sáng, nên còn không biết phải chờ đợi đến năm nào tháng nào mới có được một món bảo vật loại tốc độ cao cấp dành riêng cho mình.
Trương Cửu Tông lại hiểu lầm ý của hắn, vội vàng lên tiếng trấn an: “Lục đạo hữu không cần lo nghĩ nhiều quá, với tạo nghệ linh thực của ngươi, chỉ cần tích góp thêm một vài năm thì kiểu gì cũng có thể gom góp đủ để mua một món bảo vật tương tự như chiếc bảo chu này."
Lục Huyền khẽ thở dài một tiếng, trong đầu đang nghĩ cách làm sao để kiếm được một loại linh thực cao giai có thể chế tạo ra bảo chu đây. Hơn một canh giờ sau, bảo chu đã đi tới phía trước một tòa cầm chề cỡ lớn. Câm chê được hình thành từ tự nhiên, toát lên khí tức cường đại mà nguy hiểm, Lục Huyển âm thầm thúc giục Phá Vọng Đồng Thuật nhưng hoàn toàn không thể nhìn ra chô huyền ảo của cấm chế, trong . lòng hắn thầm suy đoán rất có thể đây là cấm chế từ lục phẩm trở lên. Trương Cửu Tông bay tới phía trước cấm chế cỡ lớn, lấy ra một miếng ngọc bài thương hội từ trong ngực áo, nhỏ vào đó một giọt tỉnh huyết, linh quang mặt ngoài câm chê bắt đầu khởi động, một thông đạo chật hẹp xuất hiện. Tâm ngọc bài tỏa ánh hào quang bao bọc lây hai người Lục Huyền, đưa bọn họ tiến vào một vùng không gian rộng lớn vô cùng.
“Nơi này chính là phúc địa của thương hội.” Thứ đập vào mắt là một thể giới màu xám xịt, thỉnh thoảng lại có từng luồng hư ảnh hình thú lóe lên.
Vì bên trong có tổn tại vô số linh phách của yêu thú, bởi vậy nơi này được gọi là phúc địa Hư Linh. Linh phách bên trong phúc địa khác hăn linh phách của yêu thú bình thường, hình thái càng thêm ngưng thực, thực lực trungbìnhcũng _ mạnh hơn nhiều, thậm chí còn diễn sinh ra linh trí không thấp. Thương hội đã thăm dò phúc địa nhiều năm nhưng vân không tìm được nguyên nhân sản sinh những loại linh phách cổ quái này.” Trương Cửu Tông lây ra một thanh phi kiêm, chậm rãi phi hành ở tầng trời thấp. “Những loại linh phách yêu thú kia có mặt ở khắp nơi, một khi đụng độ chính diện với chúng, sẽ rất dê bị quần công, tuy giải quyết chúng cũng không khó nhưng sẽ lăng phí thời gian, bởi vậy cứ tránh chúng đi là hơn.”
Lục Huyền gật đầu, cũng điều khiển Phong Lôi Kiểm, theo sát phía sau Trương Cửu Tông.
“Bởi vì phúc địa đặc biệt, nên dần dần cũng sinh ra một số linh thực cổ quái, loại linh thực xảy ra vấn đề chính là một trong số đó.”
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống một khu sơn côc rộng lớn. Sơn côc này được bao phủ bởi một mảnh sương mù màu xám dày đặc, ở chô sâu bên trong còn thỉnh thoảng truyền đến từng chuôi thét gào.
Trương Cửu Tông mở trận pháp bên ngoài sơn côc, dân Lục Huyền tiền vào bên trong. Sau khi đi đến một mảnh linh điển có linh khí tỉnh khiết nồng đậm, Lục Huyền để ý thấy bên trong linh điền đang gieo trồng không ít linh thực.
Ở chính giữa có mấy chục gốc linh thực cao lớn cực kỳ bắt mắt. Loại linh thực này được quấn quanh bởi rất nhiều bụi cỏ màu xám to bằng ngón tay, kêt câu rắn chắc, hình thái quái dị, thoạt nhìn còn tưởng chúng nó là hổ đói vồ mồi, tỏa ra khí thể hung hãn uy mãnh.
Dù không kiểm tra tỉ mỉ nhưng Lục Huyền vân nhận ra trạng thái của linh thực trước mắt không quá tôt. Bởi trên thân thể màu xám của nó đã xuất hiện từng đốm đen, những đôm đen nọ còn tràn ra từng sợi khí đen rât nhỏ, thoáng ngửi sẽ cảm nhận được mùi hôi thổi từ bên trong khí đen.
“Linh thực này tên là Hổ Báo Thảo, phẩm giai ngũ phẩm, trong quá trình trưởng thành cần hút linh phách của hổ báo, sau khi trưởng thành có thể dùng làm nguyên liệu luyện chế đan dược luyện thể cao - cấp hoặc là trực tiêp phục dụng để tôi thể. Thương hội đã mất rất _ nhiều công sức mới kiếm được số lượng linh thực này, nếu tất cả đều chết sẽ tạo thành tổn thât không nhỏ.” Trương Cửu Tông nhìn qua nhóm Hổ Báo Thảo thoáng hiện vẻ tan hoang phía trước, trong giọng nói không nén được lo lắng.
Nét mặt Lục Huyền cũng không khác gì, ở đây có nhiều linh thực ngũ phẩm như vậy, chỉ sợ số lượng linh thực trong động phủ của hắn cũng không nhiều hơn được, nếu cứ để chúng chết đi như thế thì thật là đáng tiếc.
“Lục đạo hữu, số linh thực này đành phải nhờ ngươi thôi, với tạo nghệ linh thực của ngươi, ta tỉnrắng _ ngươi có thể tìm ra điểm mấu chốt để cứu sô Hổ Báo Thảo này." “Trương đạo hữu đã đánh giá Lục mỗ cao quá rồi, ta chỉ có thể nói răng mình sẽ cô găng hềt sức đi thử nghiệm, nhưng thực sự không dám chắc chăn sẽ tìm ra được căn nguyên.” Lục Huyền bình tĩnh đáp. Hắn có năng lực đặc biệt nên có thể xem xét trạng thái của linh thực bât cứ lúc nào mình muốn, chỉ cần hoàn thành quá trình gieo trồng Hổ Báo Thảo là hắn sẽ biết rõ vấn đề ngay, nhưng hãn tuyệt đối sẽ không giữ kín nó, không tùy tiện bộc lộ ra loại năng lực này. Một là năng lực của hắn đã đạt đến trình độ kinh thê hãi tục, người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nếu khiến người khác hoài nghi sẽ không có lợi cho hắn. Hai là nếu giải quyết vấn đề quá thuận lợi sẽ không thể hiện được giá trị của mình.
Lục Huyền đi tới phía trước một gốc linh thực hình hổ, trực tiếp ngổi xổm xuống, dùng linh thức xem xét những đốm đen trên bề mặt gốc cây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận